Chương 190: Dắt chó đi dạo (1)
Trong tay Triệu Hãn ngay cả bản đồ cũng không có, toàn bộ đều dựa vào việc hỏi người dân địa phương mới biết được đường và phương hướng, hắn chém đinh chặt sắt nói: “Trực tiếp tấn công phủ thành Cát An!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều đã choáng váng.
Đại quân quan phủ áp sát, không nghĩ xem đánh lui địch như thế nào mà còn chạy tới tấn công cả phủ thành. Tổng cộng chỉ có tám trăm tạp binh, có thể đánh hạ phòng thủ kiên cố của phủ Cát An sao?
Tả Hiếu Lương vội vàng khuyên can: “Tiên sinh, xin hãy bàn bạc kỹ hơn.”
Dường như Bàng Xuân Lai cảm thấy rất hứng thú, híp mắt hỏi: “Nói xem đánh như thế nào?”
Triệu Hãn giải thích nói: “Quan binh có thuyền, dọc theo Hòa Thủy đi đến, muốn đánh vào nơi nào thì đánh vào nơi đó. Chúng ta không có thuyền lớn, chỉ có một vài thuyền nhỏ đánh cá, khẳng định là không so được thủy chiến, vậy thì chỉ có thể bố trí phòng vệ khắp nơi, khắp nơi bị động chịu đánh. Muốn xoay chuyển cục diện, nhất định phải tấn công địch tất phải cứu mới được!”
“Chính là như thế.” Bàng Xuân Lai gật đầu nói.
Triệu Hãn tiếp tục nói: “Vốn dĩ quan phủ không có binh lính chính quy, toàn bộ đều là chiêu mộ tạm thời, phủ thành Cát An sao có thể có binh phòng thủ? Nơi đó đúng là phủ thành, cũng là huyện thành, một khi bị công phá, Tuần phủ nhất định phải hồi binh, vậy thì địa bàn của chúng ta được bảo vệ rồi!”
Hoàng Yêu hỏi: “Nhưng chúng ta dẫn hết binh đi, vậy thì bảo bỏ lại trấn Vũ Hưng rồi?”
Triệu Hãn nói: “Bảo toàn bộ dân dân bách tính, đầu tiên thu thập tất cả gia sản. Thượng du hạ du, phía trước phía sau, phái ngươi theo dõi tất cả, một khi phát hiện quan quân, lập tức chèo thuyền trở về báo, mọi người đi theo nhóm tạm thời trốn vào trong núi. Mang theo lương thực, tiền tài và quần áo rời khỏi là được, nhà cửa để bọn họ tùy ý đốt, hoa màu cho bọn họ tùy ý hái. Chỉ cần bảo vệ được người thì tất cả đều có thể xây dựng lại! Bàng tiên sinh ở lại trấn Vũ Hưng, Hoàng Thuận Phủ ở lại Lý Gia Quải, Tả tiên sinh trở về thôn Hoàng Bá, biết được tình hình quân địch thì lập tức dẫn mọi người vào núi!”
Đột nhiên Hoàng Thuận Đức hỏi: “Cho dù đánh hạ phủ thành Cát An, chúng ta một mình ở bên ngoài, quan binh trở về cứu viện, thì chống đỡ như thế nào? Sợ rằng đi rồi thì không trở về được nữa.
Triệu Hãn cười nói: “Đánh hạ phủ thành, phân phát lương thực, chiêu mộ binh lính ở trong thành. Sau đó ra khỏi thành thì giết địa chủ, kích động dân chúng tạo phản. Đến lúc đó, khắp nơi đều là nghĩa quân, chúng ta nhân cơ hội rời đi, ta xem Tuần phủ ở đó làm như thế nào!”
“Hay!” Hoàng Thuận Đức tâm phục khẩu phục.
Tả Hiếu Lương nhìn Triệu Hãn ngây ngốc, trong lòng không thể không thừa nhận, đây là một thủ lĩnh tạo phản trời sinh.
Vốn dĩ tất cả đều là cục diện chết, mới một lúc đã sống lại, hơn nữa còn đẩy Tuần phủ lên đầu thương của đội quân.
Lúc này sắp xếp phân công, quan văn đi bố trí bách tính, người làm công tác chính trị cũng đi tuyên truyền, khuyên bách tính đừng có ôm lòng mau mắn, mau sớn chuẩn bị mọi thứ để trốn vào trong núi.
Triệu Hãn tự mình dẫn Tử đệ binh tám trăm người, băng bó ống chân đi về sườn núi phía bắc, đi đường núi trực tiếp tiến thẳng với trấn Mai Đường.
Thực ra, bọn họ có thể đi đường bằng phẳng thì gần hơn, nhưng ven đường nhiều người nhiều mắt phức tạo, rất có khả năng sẽ bại hộ hướng đi hành quân.
Lý Bang Hoa đi vòng một đường lớn cũng là vì thế, sợ hãi đi vòng vo sẽ tiết lộ tin tức, vì thế trực tiếp đi đến phía sau huyện Vĩnh Tân - Lý Bang Hoa còn có điều băn khoăn, sợ đi bộ đường núi lâu sẽ chạy tứ tán, dù sao thì binh lính tam thời thích hợp đánh chớp nhoáng, đi một vòng lớn thì có thể cả đường ngồi thuyền.
Đội quân Triệu Hãn trang bị nhẹ nhàng, hậu cần phụ binh đều không có, mỗi người chỉ mang theo lương khô cho ba ngày.
Trước khi tới trấn Mai Đường, khoảng cách đường thẳng là 60 dặm, đi đường núi lại hơn 20 dặm.
Trên đường đi hết lương thực, nên giết một địa chủ trong núi, đơn giản bổ sung vào để tiếp tục hành quân. Dựa vào vải bó ở chân và tinh thần của mọi người, chỉ dùng thời gian bốn ngày đã đến được trấn Mai Đường, lập tức giết địa chủ, phát lương thực.
Thú vị là, đội quân đánh úp của Lý Bang Hoa cũng đi đường vòng một đường lớn, hai ngày trước trước cũng đi qua đây.
Sau khi đảo loạn trấn Mai Đường, bởi vì thuyền trong trấn đã sớm bị Tuần phủ trưng thu, nên Triệu Hãn chỉ có thể lấy ván cửa của các cửa hàng, buộc thành bè gỗ để qua sông.
Sau khi qua sông, đi thẳng về phía phủ thành, khoảng cách đường chỉ còn hơn bốn mươi dặm!
…
Giữa trưa, bên ngoài phía tây bắc phủ thành vài dặm.
Triệu Hãn đang hành quân rất nhanh, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một kỵ binh. Nhìn thấy bọn họ đi đến, lập tức rút lui về phía sau mấu chục bước, nhưng từ đầu đến cuối lại đứng ở đó quan sát tình hình.
Mục tiêu bị bại lộ rồi, nhất định sẽ có người chạy tới báo tin cho phủ thành.
Giang Tây không có nhiều ngựa, khắp nơi đều là kênh ngồi, cười ngựa không tiện bằng ngồi thuyền.
Có thể phái tiếu kỵ đi tham thính tình hình, rõ ràng là quan phủ đã có cảnh giác!
“Ăn cơm!”
Triệu Hãn cũng không gấp gáp, hạ lệnh cho tám trăm binh lính ăn cơm.
Phí Như Hạc cắn bánh bột ngô, lo lắng nói: “Chúng ta để lộ hành tung, khẳng cửa lớn phủ thành nhất định sẽ đóng chặt.”
Hoàng Yêu cũng nói: “Lúc trước, ta áp lương đi huyện nha, bị giữ lại đi xây thành. Phủ thành rất cao rất lớn, phía đông là Cán Giang, phía nam, phía bắc đều có sông đào bảo vệ. Biên giới tây bắc không có sông đào bảo vệ thành, nhưng mà có dãy núi ở xa xa chống đỡ, đi xuống đó thì là một mảng đất trũng.”
Giang Đại Sơn nói: “Ta cũng áp lương đi qua huyện nha, nếu như không có thuyền chiến thì chỉ có thể công thành từ hai bên nam bắc. Nhưng ngoài thành đều là phố xá nhà dân, lúc chúng ta đi qua phố xa, trong thành có thể nhanh chóng đóng cửa thành lại.”
Muốn trộm thành cũng không có dễ trộm như vậy, đặc biệt là loại đại thành rừng nước như Cát An này.
Cho dù không có một binh lính nào phòng thủ, chỉ cần đóng chặt cửa thành, ngươi có leo tường thì cũng phải leo rất đâu, hơn nữa còn phải kiếm được rất nhiều thang mây.
Sau khi lấp đầy bụng, Triệu Hãn phủi phủi mông đứng dậy, đột nhiên nói: “Đi về phía bắc!”
Đột nhiên, tám trăm binh sĩ quay đầu lại, vừa ăn cơm no, tốc độ hành quân rất chậm, giống như là vũ trang đi dạo vậy.
Tiếu kỵ đi theo ở phía xa theo đuôi cả một đường cho đến khi sắc trời tờ mờ tối, mới giục ngựa chạy gấp về báo tin với phủ thành: “Phủ tôn lão gia, cường đạo đi về phía bắc nghiêng về tây, có thể là chạy đến huyện Phúc An.”