Trẫm

Chương 189: Chính là đổi nhà (2)

Chương 189: Chính là đổi nhà (2)


“Giải Phủ Đài!” Lý Băng Hoa chắp tay nói, phía sau có hơn ba mươi ngươi binh tự chiêu mộ.
Giải Học Long vội vàng chắp tay: “Vãn sinh bái kiến Mạnh Ám tiên sinh!”
Lý Bang Hoa cười nói: “Là người bãi quan nhàn rỗi, không gánh nổi đại lễ như thế.”
Giải Học Long khom người nói: “Mời Mạnh Ám tiên sinh đi vào trong doanh.”
Lý Bang Hoa, người Cát Thủy, ở ngay cạnh huyện Lư Lăng.
Hắn xuất thân canh nông, năm đó cha con hai người cùng kết bạn vào kinh thi phó. Trên người chỉ mặc bố y, thậm chí đến tiền ngồi thuyền cũng không có, nên một đường đi bộ đến kinh thành.
Chiến tích trước đó thì không nói nữa, Sùng Trinh nguyên niên dựng lại Công bộ, ông rất nhanh đã trở thành Hữu thị lang Binh bộ, khéo léo trị quân, rất nhanh đã thăng lên làm Binh bộ Thượng thư.
Trong vòng nửa năm, Lý Bang Hoa thông qua chỉnh đốn kinh doanh (doanh trại quân đội ở kinh thành), thu lại hơn vạn sĩ binh bị chiếm làm nô dịch, thanh lý hơn một nghìn người giả làm binh lính, đào thải mấy vạn người già nua yếu ớt, tuyển hơn một vạn binh lính tinh nhuệ vào để bắt đầu thao luyện. Lại nghiêm quản ngựa trong quân trong kinh doanh, đầu tiên tự giảm số ngựa của mình xuống một phần ba, không chuẩn cho quan viên tự mình chiếm dụng ngựa trong quân, bắt tay vào việc bắt đầu chỉnh đốn kỵ binh.
Đồng thời khảo sát tướng quan kinh doanh, thanh lý ngân khố trong kinh doanh, sau khi đắc tội vô số người thì kinh doanh cũng đã nhanh chóng khôi phục được sức chiến đấu.
Chính vào lúc này, Thát Tử phá quan tràn vào.
Lý Bang Hoa phái ba ngàn tinh binh đi thủ vệ Thông Châu, rồi lại điều tiếp hai nghìn tinh binh đi tiếp viện kế Châu, còn mình thì dẫn các nhóm đóng quân xung quanh kinh thành.
Cách suy nghĩ này rất rõ ràng, không cứng nhắc tử thủ Bắc Kinh, mà bố trí phòng tuyến bên ngoài kinh thành.
Lúc này, chuyện linh tinh lại đến rồi, đột nhiên Sùng Trinh gọi Lý Bang Hoa trở về, cưỡng chế ra lệnh không cho kinh doanh tinh nhuệ đu ra đánh trận mà phải thành thành thật thật thủ vệ thành Bắc Kinh. Thậm chí ngay cả tiếu kỵ cũng không phái ra, hoàn toàn cắt đứt tin tức của tiền tuyến, Lý Bang Hoa tức đến muốn hộc máu.
Rơi vào đường cùng, Binh bộ Thượng thư Lý Bang Hoa chỉ có thể ở trong thành truy bắt đạo tặc, tróc nã nội ứng, cấm lời đòn, quyên tiền để chế tạo hỏa khí.
Bởi vì, trong thời gian Lý Bang Hoa chỉnh đốn kinh doanh đã đắc tội không ít người, chặt đứt con đường phát tài của rất nhiều người. Thát Tử còn chưa đánh đuổi được, Lý Bang Hoa đã bị bãi quan, nên trở về Giang Tây dưỡng lão cho đến bây giờ.
Giải Học Long vốn là một người dũng mãnh, hôm nay lại đến một người vốn là Binh bộ Thượng thư, mặt mũi của tên tặc Triệu Hãn nho nhỏ này cũng thật là lớn.
Cũng may, vào tháng mười Vương Tư Nhâm đã bị điều đi Cửu Giang binh làm Thiêm sự, hôm nay còn đang trên đường đi nhận chức, nếu không Vương Tư Nhâm đi quá nửa rồi cũng phải trở về đây góp vui.
Tất cả đều là quan lại có quyền!
Mời Lý Bang Hoa vào soái trướng, Giải Học Long chỉ vào bản đồ nói: “Mạnh Ám tiên sinh, vãn sinh đã phái thám tử đi, năm ngày sau chính thúc xuất binh. Đi ngược Hòa Thủy lên, lấy trấn Vĩnh Dương làm trung tâm, nam bắc cùng tiến lên thu phục thôn trấn, quét sạch xung quanh phản tặc, đuổi phản tặc này ra khỏi thượng du. Đến lúc đó, các thôn trấn nhất định sẽ hợp binh với phản tặc, nhìn thì như binh của phản tặc đông hơn, nhưng thật ra mỗi người đều có tâm tư riêng, cũng là dễ bị đánh tan.”
Lý Bang Hoa nhìn thoáng qua bản đồ hỏi: “Các hạ có tinh binh không? Có thể chịu được loại tập kích đường dài này.”
Giải Học Long nói: “Tôi xuất binh đi Thụy Kim trước, chiêu mộ năm trăm binh lính dũng mãnh ở Nam Xương, đã thao luyện được hơn mấy tháng. Tuy miễn cưỡng nhưng cũng coi như là tinh binh, có điều sợ rằng sẽ không chịu được tập kích đường dài.”
“Vậy thì thôi đi.” Lý Bang Hoa thở dài nói.
Giải Học Long hỏi: “Tiên sinh có diệu kế gì?”
Lý Bang Hoa chỉ vào bản đồ: “Nếu có mấy trăm tinh binh, thì có thể ngồi thuyền đi ngược lên Lô Thủy. Đi trên đường thì xuống thuyền, đi bộ một đoạn đế huyện Vĩnh Tân. Lấy danh nghĩa Tuần phủ, bảo Tri huyện Vĩnh Tân thu tập thuyền và lương thảo. Rồi thuận theo Hòa Thủy đi xuống, đi thẳng đến gần phía sau trấn Hoàng gia, bắt hết toàn bộ hang ổ của Triệu tặc kia! Chúng ta lại áp sát đại quân, tinh binh phối hợp với tinh binh rào ở phía sau, trước sau giáp công với cường đạo.”
Giải Học Long trợn mắt há mồm, đây cũng quá lợi hại rồi!
Giải Học Long cân nhắc đắn đo, đột nhiên quyết định nói: “Kỳ binh quý ở tinh nhuệ không quý ở nhiều, ta lập tức chọn ra hai trăm binh tinh nhuệ.”
Kế hoạch vòng sau này, chia tất cả làm ba giai đoạn, trong đó có hai giai đoạn có thể ngồi thuyền. Mặc dù có một vài đoạn đường núi quanh co, nhưng chỉ cần đi bộ trăm dặm, hương dũng được luyện tập mấy tháng kia vẫn đủ gánh được.
Lý Bang Hoa nói: “Để tôi dẫn binh tập kích bất ngờ, hương dũng tôi đến đến, cũng có thể tính vào đó.”
“Tiên sinh cần gì phải tự mình vất cả?” Giải Học Long khuyên can.
Lý Bang Hoa cười lạnh nói: “Tuy tôi đã năm mươi, nhưng vẫn còn đi lại được, năm đó vào kinh đi thi cũng là đi bộ. Việc này nhất định phải mượn đường huyện Vĩnh Tân, nếu như không phải người có thể tin tưởng được, một đường đốt giết cướp bóc, chỉ sợ sẽ dẫn đến dân biến! Đến lúc đó, vừa bình một đợt rồi lại có người nổi dậy, loạn lạc huyện Lư Lăng còn chưa ngăn chặn được, thì khắp huyện Vinh Tân cũng sẽ là bạo dân.”
Giải Học Long nghiêm nghị đứng thẳng, chắp tay lại dài: “Thế thì, xin kính nhờ tiên sinh!”
Tiền nhiệm Binh bộ Thượng thư đáng thương, đầy bụng thao lược mà không thể dùng để giết Thát Tử, lại chỉ có thể dẫn hơn hai trăm binh lính đi trấn áp phản tặc.
Ngày hôm sau.
Chọn hai trăm tinh binh dũng mãnh, cộng thêm hơn ba mươi người Lý Bang Hoa dẫn đến, ngồi thuyền dọc theo Lô Thủy đi vòng đến trước huyện Vĩnh Tân.
Tính toán thời gian liên lạc với Tri huyện Vĩnh Tân và trưng thuyền, trưng lương, nếu như tất cả đều thuận lợi thì khoảng nửa tháng có thể đến phía sau trấn Vũ Hưng.
Đến lúc đó, hang ổ của Triệu Hãn nhất định sẽ bị cắt đứt, còn phải đối mặt với cục diện trước sâu đều có địch.
Triệu Hãn sẽ thành thật chờ bị đánh sao?
….
“Không hội binh với thủ lĩnh ở các đường?” Phí Như Hạc cả kinh nói.
Triệu Hãn trợn mắt nhìn Phí Như Hạc một cái: “Ngươi cũng không phải chưa từng đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng, có kết cục như thế nào? Chúng ta không phải mười tám lộ chư hầu, mà là mười tám lộ bạo dân ác ôn, tập hợp cùng một chỗ nhất định sẽ tự làm loạn đầu trấn tuyến.”
“Vậy chúng ta đánh như thế nào?” Giang Đại Sơn hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất