Chương 209: Trồng ruộng ăn cơm (2)
Bên ngoài phong thư này nói, Thái Giám cáo trạng, bảo Giải Học Long sớm chuẩn bị. Còn ý ngầm thì là lần này ngươi chết chắc rồi, ta không có cách nào giúp ngươi.
Năm Sùng Tring, Hoàng đề không ngừng thúc giục thuê, duy chỉ có tỉnh Giang Tây, dám kháng lại hoàng mệnh, năm nào cũng áp chinh.
Cái gì là áp chinh?
Đó chính là địa phương xuất hiện các loại tai họa, thuế má năm nay áp sang năm sau mới thu.
Thiểm Tây, Sơn Tây nháo thành bộ dáng như quỷ, Bố chính sứ cũng không dám năm nào cũng áp chinh, nhưng Giang Tây giàu có lại dám!
Hà Ứng Thụy làm Tả Bố chính sứ Giang Tây, đã bị Sùng Trinh phê bình mấy lần. Không phải lá gan hắn lớn bao nhiêu, cũng không phải hắn tham thế nào mà là thuế má Giang Tây căn bản thu không đủ.
Đất đai đều bị thân sĩ chiếm lấy, tiểu địa chủ và tự canh nông rất ít, cái này thì bảo quan phủ thu thuế ruộng như thế nào?
Mấy nhà ở đây, không có phân hào nào, Giang Tây vào cuối thời nhà Minh, không có năm nào là nộp đủ thuế má.
Cho tới giờ, Sùng Trinh đều nghĩ Giang Tây mấy năm nay liên tục gặp đại tai…
Hà Ứng Thụy không có cách nào cấp binh cho Giải Học Long, mỗi một phần tiền lương hắn lấy ra đều ngoan ngoãn dâng lên cho Hoàng đế. Có thể đưa bao nhiêu đưa bấy nhiêu, dù sao giao không đủ đối với Hoàng đế Sùng Trinh cũng đã sớm thành thói quen.
“Ài, rút binh đi.” Lý Tông Học nói.
Vẻ mặt Giải Học Long đau khổ nói: “Phản tặc ở ngay phủ thành, sao ta có thể rút binh? Một khi rút binh, sợ rằng sẽ bị chém đầu!”
Lý Tông Học hỏi lại: “Vậy thì cứ nhìn như thế?”
“Chỉ có thể như thế,” Giải Học Long thở dài nói: “Cho dù chỉ còn một binh một lính, cũng phải ở lại Bạch Lộ Châu, nếu như rời khỏi thì sẽ là bỏ thành mà chạy.”
Triệu Hãn cái gì cũng không làm, chỉ ở trong thủ thành, Giải Học Long cũng đã không còn lối thoát.
Ai bảo hắn xuất binh tiễu tặc chi?
Nếu như Giải Học Long không làm chính sự, thành thành thật thật ở lại Nam Xương, cũng sẽ không phải gánh cái trách nhiệm Cát An bị chiếm đóng.
Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai.
Ai làm việc, người đó xui xẻo!
Đứng ở bên bở Bạch Lộ Châu, Giải Học Long nhìn phủ thành ở đối diện, cả người tâm như tro tàn.
Hắn không thể công, cũng không thể đi, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đây nhìn.
Toàn bộ Giang Tây, không có người này nguyện ý giúp hắn, hắn phải tự lực đối kháng với phản tặc.
Vốn dĩ phản tặc Triệu Hãn này sẽ bị bao vây tiêu diệt, nhưng thế sự ly kỳ, bây giờ Tuần phủ lại bị bao vây tiêu diệt, Giải Học Long đã bị ép tới không thở nổi.
Lý Tông Học đi đến bên người Giải Học Long: “Phủ soái, không thể tiếp tục như thế này nữa. Cho dù là nhất định sẽ thua, cũng phải tìm cơ hội công thành, nếu không binh lính của chúng ta sẽ lặng lẽ chạy hết.”
“Mộ Tông, ngươi nói rốt cuộc Đại Minh này sao vậy?” Giải Học Long nhìn lên trời.
Lý Tông Học im lặng.
Giải Học Long chỉ cào hướng bến tàu thành nam: “Chính là bởi vì phản tặc không hề cướp bóc, nên thân sĩ thân nhân ngoài thành vẫn không có việc gì như bình thường. Bọn họ nhất định không giúp ta tiêu diệt phản tặc, mà còn trách cứ ta khơi mào chiến sự. Rốt cuộc lão phu là tặc, hay là Triệu Ngôn đoạt phủ thành kia mới là tặc?”
Lý Tông Học nói: “Thật ra trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, chẳng qua chỉ đang mong đứng xem thế nào thôi.”
“Đứng xem?” Giải Học Long cười lạnh.
“Đúng vậy, bọn họ đang đứng xem.” Lý Tông Học nói: “Bây giờ, Triệu tặc thế lớn, lúc nào cũng có thể xuất thành giết người, bọn họ bữa hôm lo bữa mai, tự nhiên trong lòng sẽ thầm oán phủ soái nhiều chuyện. Nếu binh lính trong tay phủ soái không phải mấy nghìn tên ô hợp mà là một vạn quân tinh nhuệ của triều đình. Vậy thì chính là thế lực của phủ soái lớn, phủ soái nắm giữ quyền sống chết to hơn, vậy thì bọn họ sẽ giúp đỡ phủ soái giết tặc.”
Giải Học Long lắc đầu cười khổ, ý chí rã rời nói: “Mộ Tông à, ngươi cũng là người hiểu biết, lòng người là như thế. Triều đình như thế, địa phương như thế.”
Lý Tông Học thấp giọng nói: “Cũng là triều đình mất uy nghiêm, Giang Tây to như vậy mà ngay cả mấy trăm binh lính chính thống cũng không có đủ. Nếu không sao có thể để cho một phản tặc nho nhỏ như thế làm ầm ĩ?”
Đột nhiên, Lý Tông Học đè lại chuôi kiếm, nghiêm mặt nói: “Mộ Tôn, nếu ta chết, ngươi đi đầu quân cho tặc đi.”
“Sao phủ soái lại nói lời này?” Lý Tông Học nghe không hiểu.
Giải Học Long nói: “Đại Minh không thể cứu được nữa. Ta làm quan ăn bổng lộc, nên phải trung quân, chỉ có thể chết để báo đáp quân vương. Nhưng cướp ở tây bắc, Thát Tử ở đông bắc, đã không còn có thể xoay chuyển càn khôn được nữa. Phản tặc ở các nơi cũng chỉ là hạng người thiển cận. Chỉ có Triệu tặc ở trước mắt, sau khi chiếm cứ phủ thành, lại có thể ước thúc thuộc hạ, khiến cho ngoài thành Cát An vẫn phồn vinh như trước. Nếu như giang sơn Đại Minh đổ, người thành công nhất định sẽ là người này!”
Lý Tông Học liên tục lắc đầu: “Ta là một cử nhân, sao có thể theo tặc.”
“Tùy ngươi.” Giải Học Long lười nói lại việc này, chỉ nói: “Ngày mai, phá hủy nhà dân ở ngoài thành, tăng tốc chế tạo vũ khí, trong vòng mười ngày phải mạnh mẽ công thành.”
Lòng Giải Học Long đã ôm ý chết, hắn không phải công thành mà là đâm đầu vào thành chịu chết!
Hàng năm áp chinh, không chiếu anh ngạch mà giao thuế má, Giang Tây ở cả nước là độc nhất.
Tuần phủ không thể công nhiên khai phủ kiến nha, không thể hợp pháp chinh mộ tiêu binh, Giang Tây ở cả nước cũng là độc nhất.
Đổi thành Tuần phủ tỉnh khác, Giải Học Long sao có thể nghẹn khuất như thế? Hắn ít nhất có thể huấn luyện 2.000 tuần phủ tiêu binh, là có thể có loại quân đội biên chế chính thức, quan phủ địa phương nhất định phải thành thành thật thật đưa tiền đưa lương!
Hôm sau, Giải Học Long phái binh lính dỡ bỏ nhà dân ngoài thành với quy mô lớn
Thân sĩ bách tính vừa chấn kinh vừa tức giận, phản tặc đến còn có nhà ở, Tuần phủ đến thế mà lại dỡ nhà của bọn họ?
“Tham quan lớn mật, dám quấy rầy con dân!”
Triệu Hãn ở trên cổng thành, phẫn nộ hô lớn: “Như Hạc, mau dẫn binh ra ngoài thành, bảo vệ nhà ở và tài sản của bách tính!”
“Vâng!”
Trong lòng Phí Như Hạc nở hoa, lập tức dẫn theo năm trăm sĩ tốt ra khỏi thành đi về phía quan binh đang dỡ nhà.
Quan binh sợ tới mức xoay người bỏ chạy, Phí Như Hạc đuổi giết một trận.
Triệu Hãn lại hạ lệnh: “Đại Sơn, mau ra ngoài thành giúp bách tính sửa nhà ở!”
Giang Đại Sơn vui tươi hớn hở xuất phát, thế mà lại thật sự dẫn theo binh lính và một vài thợ mộc, chạy tới giúp bách tính sửa nhà.
“Thanh thiên đại lão gia!”
Vô số bách tính tầng dưới cùng nhau quỳ xuống đất hô tô lên, liên tục dập đầu với Triệu Hãn ở trên cổng thành.