Chương 369: Đại Ca Đã Tới Rồi, Hắn Còn Có Gì Phải Sợ Nữa?
Vẻ mặt của mấy vị Yêu Đế phía trước đại quân Yêu Linh cực kỳ đặc sắc.
- Hắn điên rồi sao?
Sư Tử Hỏa Diễm nhìn về phía Hư Dương Tiên Đế.
Hư Dương nhíu chặt lông mày, nhưng lại không trả lời.
Hắn biết Thần Võ Tiên Đế thỉnh thoảng sẽ làm ra một số chuyện hơi khác người, nhưng đối với đại sự thì sẽ rất nghiêm túc, nếu không cũng sẽ không thể nào cố thủ đến bây giờ.
Nhưng lời nói vừa rồi của hắn của hắn thật sự là quá… Buồn cười.
Đối mặt với mười một vị Yêu Đế và Tiên Đế, cùng với hơn một triệu đại quân liên thủ tiến công, không ngờ hắn lại dám nói lời như thế.
Ai cho hắn dũng khí như vậy?
Thần Võ đối diện Hắc Long, cũng sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng.
- Ha ha ha!
Nó cất tiếng cười to:
- Thần Võ, cho dù là ai thì cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, huống chi, ngươi thân là Tiên Đế của nhân tộc, chủ nhân của một phủ.
- Ngươi có biết, cũng bởi vì những lời ngươi vừa nói mà từ hôm nay trở đi, trên dưới Tiên Phủ sẽ không còn một ngọn cỏ, tất cả mọi người đều sẽ bị tàn sát sạch sẽ hay không?
Hắc Long rống to, âm thanh truyền vào trong Tiên Phủ.
Nó làm như vậy là muốn thuận tiện chấn nhiếp người ở trong Tiên Phủ.
Thần Võ phát điên, nó đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đả kích khí thế của đối phương như bây giờ.
Nhưng hình như Thần Võ cũng không hề để ý đến những lời này, trên mặt ngược lại mang theo vẻ đáng tiếc nhàn nhạt.
- Cơ hội chỉ có một, ngươi không nắm được thì ta cũng không có cách nào.
Thần Võ đưa tay, làm một động tác mời.
- Nếu đã như vậy thì đánh đi, ta sẽ dùng sự thực nói cho ngươi, người sống sẽ không có cơ hội hối hận.
Hắc Long híp mắt, nó thật sự không đoán được ý đồ của Thần Võ, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, quay người trở về trong đại quân.
Chỉ để lại một mình Thần Võ vẫn đứng một mình trong hư không, đối mặt chính diện với đại quân Yêu Linh.
Trên mặt hắn không có chút lo lắng nào.
Bởi vì trước đó, hắn đã liên lạc được với Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong chỉ trả lời hắn một câu.
- Ta ở đây.
Ba chữ này còn có thể làm cho hắn cảm thấy an toàn so với 2 tỷ tiên thạch trước đó.
Đại ca đã tới rồi, hắn còn có gì phải sợ nữa?
Mà đổi thành bên phía kia, Hắc Long trở về, vẻ mặt có chút trầm thấp.
Quyết chiến còn chưa bắt đầu mà đã xảy ra loại này chuyện làm nó khó có thể lý giải được, loại cảm giác này làm tâm thần của nó có chút mất tập trung.
- Đã kiểm tra kỹ càng chưa?
Hắc Long hỏi.
Mắt dọc Giao Long đã trở về, lắc đầu nói:
- Vâng, đã điều tra kỹ nhưng không có bất kỳ ba động trận pháp nào, bọn hắn còn đã triệt bỏ toàn bộ trận pháp được bố trí trước đó.
Giao Long tinh thông trận đạo, thậm chí càng mạnh hơn Tiên Đế tinh thông trận đạo của nhân tộc, trên cơ bản sẽ không xuất hiện phán đoán sai lầm.
Nói cách khác, Thần Võ Tiên Đế đã thật buông ra tất cả phòng ngự.
Nhưng cho dù như vậy thì Hắc Long vẫn cảm thấy có chút không đúng.
Lúc này, Báo Gấm ở bên cạnh mới tiến tới góp mặt.
- Đại nhân, ta cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có lừa dối!
- Nhân tộc giảo hoạt, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, hay chúng ta vòng qua chính diện, tụ hợp với mấy Tiên Đế nhân tộc khác, hoặc về trước rồi lại nghĩ biện pháp khác?
Nó nói như thật.
- Ngươi dẹp đi!
Sư Tử Hỏa Diễm nói:
- Lừa dối chỗ nào, ngươi có phát hiện hay không?
- Ta thấy ngươi chính là muốn trở về, chơi đùa bảo vật trong trạch viện kia thôi!
Hắc Long thấy vậy thì trầm giọng quát:
- Đừng ồn ào!
Nó trừng Báo Gấm một chút, bởi vì nó nói thật sự quá hoang đường.
Đã đến đây rồi, với lại thực lực bên phía mình còn mạnh hơn, làm sao có thể nói lui là lui?
Nhưng Báo Gấm lại cho nó một lời nhắc nhở, năm Tiên Đế khác có những nhiệm vụ khác, nói không chừng, Thần Võ cũng đoán được.
Sở dĩ hắn chơi một màn như thế chính là muốn mê hoặc chính diện, tập trung lực lượng đối phó mấy hướng khác.
Rất có thể là như vậy.
Hắc Long nghĩ một hồi, hỏi lần nữa:
- Giao Thần, ngươi chắc chắn ở đây không có bất kỳ mai phục gì sao?
Giao Long có đôi mắt dọc nhẹ gật đầu.
- Vậy là được rồi!
Hắc Long nói với Hư Dương:
- Ngươi gọi tất cả bọn hắn về đây, chúng ta hợp lực tiến công, mặc cho hắn có mưu gì kế thì chúng ta cũng có thể lấy lực phá vỡ!
Hư Dương nhẹ gật đầu, lập tức liên hệ với những người khác.
Mà Báo Gấm thấy vậy thì lặng lẽ lui về sau.
Nó, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Rất nhanh, sáu vị Tiên Đế, Võ Tôn, Yêu Đế đều đã đến đông đủ.
Khí tức của bọn hắn hội tụ lại với nhau, thông thiên triệt địa, cho dù đứng ở phương xa thì cũng có thể cảm nhận được áp lực vô tận.
Ngay cả Thần Võ, trái tim cũng không nhịn được đập bịch bịch.
Nhưng hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống.
- Bang!
Trường kiếm hoành không, khí thế của Tiên Đế đột nhiên bộc phát.
- Tới đi, hay để ta cho những tên cặn bã các ngươi kiến thức một chút, thực lực chân chính của Tiên Đế nhân tộc!
- Muốn thương tổn con dân của ta, vậy thì ngươi phải bước qua thi thể của ta trước đã!
Thần Võ rống to.
Trên tường thành, tất cả mọi người đều chăm chú nắm chặt nắm đấm.
Bọn hắn khẩn trương nhìn một mình Thần Võ đối mặt với một triệu đại quân, trong lòng vừa tự hào lại vừa thương xót.
Tự hào chính là, Tiên Đế đại nhân của bọn hắn lại có quyết đoán nghịch thiên như thế!
Mà thương xót chính là, Tiên Đế đại nhân thật có thể còn sống trong đợt tiến công của đối phương hay sao?
Chỉ có hai người Văn Xương và Mộc Vinh thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Thần Võ ơi là Thần Võ, ngươi khoác lác kiểu này có hơi quá rồi.
Nhưng bên phía Hắc Long cũng không thèm quan tâm hắn có trang bức hay không?
Sau khi bọn hắn bài trừ tất cả các khả năng có thể xảy ra thì một lần công kích cực mạnh đã bắt đầu ấp ủ!
Thần Võ cảm nhận được áp lực khổng lồ, hắn lần nữa cuồng hống.
- Đến đây, nếu ta lui lại một bước thì coi như ta thua!
Hắc Long nhìn chằm chằm hắn, rốt cục hét lớn một tiếng.
- Giết!
Mười một đạo lực lượng vô cùng mạnh mẽ trong nháy mắt bạo phát, làm náo động mây gió đất trời, nhiễu loạn Đại Đạo.