Chương 370: Một Kích Quét Sạch
Lập tức, bọn chúng toàn bộ tụ tập cùng nhau trên bầu trời, ngưng kết thành một con Cự Long cuồng bạo rống to một tiếng, cuốn lấy pháp tắc vô biên, bay về phía Thần Võ.
Lực lượng đó đủ để chôn vùi mọi thứ!
Từ bề ngoài, Thần Võ đối diện với Cự Long đang nhào tới, trên mặt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng trong lòng hắn đã cực kỳ luống.
Mắt thấy Cự Long càng ngày càng gần, Thần Võ nhịn không được mở miệng kêu to.
- Đại ca?
Nhưng cũng không có ai xuất hiện.
Lại qua giây lát, Cự Long đã đi tới trước mắt của hắn.
Thậm chí, đã có thể thấy rõ ràng, trong cơ thể nó có mấy đạo pháp vô thượng!
- Đại ca!
Thần Võ trợn mắt tròn xoe, phát ra tiếng rống to động trời.
Đúng lúc này, trên mũi kiếm của Thần Võ bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng màu trắng.
Trong chốc lát, điểm sáng đột nhiên mở rộng, tạo thành một mặt trời chói mắt to lớn.
Sau đó, ầm vang nổ tung.
- Đùng!!
Dòng lũ năng lượng vô tận trút xuống phương hướng đại quân Yêu Linh!
Cự Long nhìn như không thể địch nổi lại trực tiếp bị chôn vùi trong dòng lũ, ngay cả cặn bã cũng không còn lại chút nào!
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì dòng lũ năng lượng đã quét sạch đại quân Yêu Linh!
Bao phủ toàn bộ vào trong!
……….
Một đạo thớt liên từ Tiên phủ Thần Võ hoành không bay lên, phóng tới chỗ sâu đại vực Đông Hoang.
Những nơi nó đi qua, hư không tận diệt, Đại Đạo điêu linh.
Thậm chí năng lượng cường đại của nó còn tạo thành một Cấm Khu Sinh Mệnh rộng lớn, trong thời gian ngắn căn bản khó mà tự lành.
Công kích đáng sợ như thế làm cho cả Thiên Đạo của Tiên giới cũng phải hứng chịu ảnh hưởng, một ít nhân vật tồn tại từ xưa tới nay cũng chậm rãi mở mắt.
- Một Đế Thượng xa lạ sao?
Có người phát ra ý niệm, chấn động Đại Đạo.
- Còn chưa đến lúc đâu.
Có người chậm rãi đáp lại.
- Đi tìm hắn nói một chút đi, chuyện này có liên quan đến tồn vong của toàn bộ Tiên giới.
Mấy ý niệm kinh khủng cách xa nhau cả tỷ dặm trao đổi ngắn ngủi.
Nhưng sau đó, mỗi người đều yên tĩnh lại.
Ngoài Tiên Phủ.
Thần Võ đứng ở trong hư không, trên mặt của hắn mang theo một vẻ hoảng sợ.
Một kích hợp lực vừa rồi của đối phương thật sự làm hắn cảm nhận được khí tức tử vong.
Nhưng thuật triệu hoán của đại ca hắn thật sự quá kinh khủng.
Một kích đó có thể nói là hủy thiên diệt địa!
Công kích của mười một vị Đế cấp cường giả, ở trước mặt vầng thái dương kia căn bản không chịu nổi một kích, thoáng qua bị phá hủy triệt để.
Thủ đoạn cường đại như thế đã vượt ra khỏi nhận biết của Thần Võ, hắn không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc ấy, khi mình xâm lấn thế giới Vân Tiêu, Diệp Tùy Phong cho hắn một kích như vậy thì kết cục của hắn sẽ thế nào?
Chỉ sợ, hắn đã sớm không còn.
Ánh sán chói mắt vẫn lóng lánh như cũ, hồi lâu sau mới chậm rãi ảm đạm.
Thần Võ nhìn về phía đại quân Yêu Linh đối diện, con ngươi hắn không nhịn được co rút nhanh.
Chỉ thấy đại quân sát khí ngút trời, khí thế to lớn lúc đầu, đã triệt để hủy diệt dưới một kích kia!
Một triệu đại quân, hiện tại còn lại không đến một trăm ngàn.
Mà sáu vị Tiên Đế, còn có năm vị Yêu Đế mạnh nhất bên đối phương, từng người đều nhuốm máu khắp người.
Trên thân thể to lớn của Hắc Long còn thủng trăm ngàn lỗ.
Sư Tử Hỏa Diễm phách lối không còn một tia hỏa khí, từ đầu đến chân đều “lạnh”.
Mà Tiên Đế thực lực yếu kém nào đó thì càng ngay cả khí tức sinh mệnh cũng trở nên yếu ớt, bắt đầu ho ra đầy máu.
Trên mặt của bọn hắn đều lộ ra vẻ sợ hãi như là rơi vào vực sâu.
- Tiên Đế đại nhân vô địch!
Bỗng nhiên, trong Tiên Phủ vang lên một âm thanh khàn cả giọng.
Ngay sau đó, chính là tiếng hô như núi kêu biển gầm, như nước thủy triều.
- Tiên Đế đại nhân vô địch!
Cả Tiên Phủ đều triệt để nhóm lửa vào lúc này.
Rất nhiều người nhìn bóng lưng Thần Võ, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Thì ra Tiên Đế đại nhân của bọn hắn lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc cho ngươi một triệu đại quân Yêu Linh, một kích tức diệt, phải có quyết đoán cỡ nào mới có thể làm được như vậy!
Uy thế phải lớn cỡ nào!
Thần Võ cảm nhận được nhóm người sau lưng nhiệt tình như vậy, tay hắn lại khẽ run.
- Đại ca? Đại ca?
Trong lòng của hắn có chút lo lắng, không ngừng hô hoán.
- Ngài còn không ra à, ta không giả bộ được, đã sắp không kềm chế được rồi!
Tiếng hoan hô sau lưng hắn càng nhiệt liệt, trái tim Thần Võ lại đập càng nhanh, ngay cả da mặt dày như tường thành của hắn cũng bắt đầu nóng lên.
Ngay khi hắn sắp nôn nóng chịu không nổi thì một âm thanh quen thuộc cũng truyền tới.
- Ta thấy ngươi rõ ràng đang khoác lác rất vui vẻ mà.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
Chỉ có điều, hắn vẫn không hề lộ diện, mà mang theo mấy người Cốc U Lan đứng ở hư không phía sau, lẳng lặng nhìn Thần Võ Tiên Đế trang bức.
Thần Võ nghe thấy âm thanh của Diệp Tùy Phong, cuối cùng hắn thở nhẹ một hơi.
- Ha ha, nào có, nào có, đây đều là lão nhân gia ngài thần thông quảng đại.
Thần Võ nói:
- Ta cảm thấy, ngài có cần phải đi khai sáng một con đương để lũ súc sinh Hoang Vực biết, tuyệt đối không có thể mạo phạm đến uy nghiêm của nhân tộc chúng ta!
Diệp Tùy Phong nhếch miệng.
- Dẹp đi.
Sau đó, hắn truyền âm nói:
- Đối phương đã không có chiến lực thì chuyện tiếp theo, ngươi tự mình xử lý, tùy ý phát huy.
- Ta về Tiên Điện chờ ngươi.
Nói xong, khí tức của Diệp Tùy Phong lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, Văn Xương Tiên Đế trong Tiên Phủ, lòng có cảm giác, cũng vươn người đứng dậy, bay về phía Tiên Điện.
Thần Võ ngẩn người, lần nữa gọi Diệp Tùy Phong nhưng đã không có bất kỳ đáp lại nào.
- Tốt, xem ra vẫn phải diễn cho xong vở kịch này rồi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi lướt về phương hướng đại quân Yêu Linh.
Mà lúc này, bên phía Hắc Long vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ sợ hãi lúc nãy.
Đó là dạng công kích gì!?
Khi một kích hợp lực của bọn hắn sắp đánh tới Thần Võ thì Hắc Long gần như đã nhận định, trận quyết chiến không hợp thói thường này đã đã định sẵn kết cục.