Chương 371: Quyết Định Của Hắc Long
Nhưng không ngờ chính là, kết quả lại trở nên càng quá đáng.
Chỉ với một lần công kích đã phá hủy tất cả thủ đoạn và binh lực của bọn hắn, đánh trọng thương mười một vị Đế cấp, đây quả thực… Là chuyện căn bản không thể nào xảy ra!
Phải có lực lượng lớn cỡ nào mới có thể làm được như vậy chứ?
Chỉ sợ ngay cả đại nhân của Yêu tộc cũng chưa chắc có thể làm được!
Một Tiên Đế trẻ tuổi của nhân tộc lại có thực lực như vậy sao?
Thế nhưng, hắn đã có được thực lực như vậy thì vì sao từ lúc đâu không có triển lộ ra luôn?
Hắc Long rơi vào trong nghi hoặc thật sâu, ngay cả thống khổ kịch liệt trên cơ thể cũng bị nó bỏ qua, nhìn Thần Võ chậm rãi tiến lên, nó không tự chủ lui lại hai bước.
Nó đã thật sự sợ.
- Ta đã sớm nói với ngươi, cơ hội chỉ có một lần.
Thần Võ từ tốn nói.
Mấy người bên phía Hắc Long đều là yên lặng không nói gì.
Không phải không muốn nói, mà là bọn hắn thật không biết bây giờ mình nên nói cái gì.
Một kích đó, chẳng những phá hủy sức chiến đấu của bọn hắn mà ngay cả lòng tin của bọn hắn cũng bị hủy đi.
Sau một lát, Hư Dương đứng dậy.
- Thần Võ… Lão đệ.
Vẻ mặt lão ta trắng bệch, lộ ra bản thân đã bị trọng thương, ngay cả bản nguyên sinh mệnh cũng đang không ngừng trôi qua.
- Là lão ca nhìn lầm, xem ở tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, ngươi bỏ qua cho ta đi.
Hư Dương dẫn đầu cúi đầu, lão ta đã nhìn ra, bên phía mình đã không có bất kỳ phần thắng gì rồi.
Hiện tại, lão ta chỉ muốn mạng sống.
Nhưng vẻ mặt của Thần Võ vẫn lạnh lùng như cũ.
- Hư Dương… Lão ca.
Hắn chậm rãi nói:
- Ta tuy trẻ tuổi, nhưng không phải đồ ngốc.
Hư Dương ngẩng đầu lên, còn muốn đang nói cái gì nhưng một đạo quang hoa hiện lên, đầu của hắn đã bay lên cao, nương theo đó là bản nguyên sinh mệnh của hắn cũng triệt để tiêu tán.
Vị Tiên Đế thứ nhất, vẫn lạc!
Mấy người còn lại bên phía Hắc Long lập tức chấn động.
Xem ra, tai kiếp lần này thật khó thoát.
- Ai.
Thần Võ bỗng nhiên thở dài, bộ dáng như có chút mất hết cả hứng.
- Thật ra ta cũng hiểu rõ, cũng có thể hiểu cho các ngươi.
- Cũng là vì sinh tồn mà thôi.
Hắn nhìn Hắc Long, nói:
- Như vậy đi, điều kiện ta nói trước đó vẫn có giá trị.
- Chính ngươi chọn lựa ba Yêu Đế, từ nay về sau phải phục tùng và làm việc cho Tiên Phủ ta.
- Sau đó, đừng bao giờ bước vào Tiên phủ Thần Võ nửa bước, nếu không, ta không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Hắc Long ngẩn người, hình như không ngờ, hiện tại bên phía mình đã hoàn toàn không có sức phản kháng mà Thần Võ còn có thể nói điều kiện như vậy.
Nó hít vào một hơi, bái tạ thật sâu một cái.
Cho dù nói như thế nào, chí ít bọn chúng còn có thể sống sót.
Đây đã là kết quả tốt nhất.
Thần Võ nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía sáu vị Tiên Đế khác.
Lúc này, bọn hắn đã không khác Hư Dương Tiên Đế nhiều lắm, trên cơ bản đã chỉ còn lại một nữa mạng.
Với lại, lực lượng cao tầng mà bọn hắn mang tới đã tổn thất hầu như không còn.
Đối với một tòa Tiên Phủ thì loại tình huống này đã tương đương với cùng đường mạt lộ.
Thần Võ khoát tay áo.
- Các ngươi cũng đi thôi.
- Liên thủ với Dị tộc tấn công đồng tộc, ta ngay cả hứng thú giết của các ngươi cũng không có.
Ánh mắt của hắn lại trở nên lạnh lùng.
Để bọn hắn trở về vừa chờ chết, một vừa nhìn tâm huyết của mình từng bước bị xâm chiếm, có lẽ sẽ còn đau đớn hơn trực tiếp giết bọn hắn.
……….
Bên ngoài Tiên Phủ.
Hư Dương Tiên Đế đã chết, còn lại sáu vị Tiên Đế, dẫn theo mấy tàn binh bại tướng còn lại, kéo lấy thân thể không ngừng chuyển biến xấu, đã rời đi chiến trường.
Chờ đợi bọn hắn chỉ có vô tận thống khổ với giãy dụa.
Về phần phe Hắc Long cũng thương nghị ra mình kết quả.
- Thần Võ… Đại nhân.
Hắc Long cúi xuống mình cao ngạo đầu lâu, chậm rãi nói:
- Chúng ta đồng ý đề nghị của ngài, cũng cám ơn ngài nhân từ.
Thần Võ nhẹ gật đầu.
- Chọn ai?
Hắc Long gật đầu.
Sau đó, hai bóng dáng từ phía sau đi ra.
Một tên chính là người Thần Võ đề cập đến lúc ấy, Cửu Vĩ Yêu Hồ hình người.
Lúc này, sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhìn vào cực kỳ suy yếu, phối hợp với dung nhan tuyệt thế, mang đến cảm giác vừa gặp đã yêu.
Mà một tên khác là Báo Gấm.
Nó cũng bị thương không nhẹ, áo choàng vỡ vụn, một cái cánh tay còn đang không ngừng chảy máu tươi.
- Còn tên còn lại đâu?
Thần Võ khẽ nhíu mày.
Hắc Long ngẩng đầu lên.
- Là ta.
Nó thảm đạm cười một tiếng.
- Lần này, ta thống lĩnh, ta không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên, ta nguyện trả giá đắt vì chuyện này, cả đời làm nô bộc cho tiên phủ Thần Võ.
Trong lòng Thần Võ có chút kinh ngạc.
Hắn với Hắc Long, cũng coi như từng đánh nhau kịch liệt mấy năm.
Đối với thủ đoạn và lòng dạ của đối phương, nói thật, Thần Võ vẫn rất thưởng thức với bội phục.
Nếu không phải có Diệp Tùy Phong ủng hộ trên tài lực, hắn với Văn Xương, hai người bọn hắn chỉ sợ đã bị Hắc Long bắt lấy vào mấy năm trước.
Hôm nay, nếu như không phải Diệp Tùy Phong trở về, đoán chừng tiên phủ Thần Võ cũng khó mà giữ vững.
Hiện tại, nó lại lựa chọn để mình lưu lại.
Không thể không nói, Hắc Long đích thật là một thống lĩnh tốt, chỉ tiếc, nó chọn sai mục tiêu.
- Có thể.
Thần Võ nhẹ gật đầu.
Sau khi Hắc Long đưa ra lựa chọn, trận chiến xâm lấn Đông Hoang kéo dài mấy năm này cũng chấm dứt.
…
Bên trong Tiên Điện.
Diệp Tùy Phong tùy ý ngồi ở phía trên, liếc nhìn chuyện lớn chuyện nhỏ mấy năm qua.
Tiểu Hắc, Cốc U Lan, Liễu Như Niên ba vị tuổi trẻ Tiên Đế, còn có Văn Xương Tiên Đế, Mộc Vinh, đều đứng ở bên cạnh.
Mộc Vinh thỉnh thoảng liếc về phía Diệp Tùy Phong, trước đây, lão luôn nghe Thần Võ nhắc đến người này mãi, hiện tại, lão là lần đầu tiên nhìn thấy vị có tài lực vô địch này, thực lực cũng mạnh ngang tiền tài.
Nhưng mặc cho lão thấy thế nào, đều nhìn không ra bất kỳ khí tức nào, ngược lại Diệp Tùy Phong lại càng giống người bình thường.