Chương 372: Hay Là Thành Hôn Luôn Đi
- Giới Vân Tiêu vẫn không có ai phi thăng lên sao?
Diệp Tùy Phong mở miệng nói.
- Đúng vậy.
Văn Xương đứng ra nói:
- Từ khi di chuyển cửa phi thăng vào đây thì chúng ta vẫn luôn chú ý tới Vân Tiêu giới, nhưng đã qua vài năm vẫn yên lặng không có người nào phi thăng.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
Cách thời gian Tiểu Hắc tấn cấp đã được mấy năm.
Dựa vào Tạo Hóa Tiên Liên thì chắc chắn phải có người đã đạt đến trình độ Độ Kiếp, có lẽ rất nhanh sẽ có người Độ Kiếp thành công, phi thăng Tiên giới.
Sau khi lại nhìn trong chốc lát, một bóng người từ ngoài đại điện đi vào.
Đám người quay đầu, chính là Thần Võ Tiên Đế.
- Nha, Thần Võ đại nhân của chúng ta đã trở về rồi.
Diệp Tùy Phong lộ ra nụ cười.
Mấy người khác cũng nhịn không được cười ha ha, thân là Tiên Đế, còn có thể có tâm tính chơi đùa, chắc là chỉ có một mình Thần Võ.
Nhưng đối mặt với đám người cười mình, vẻ mặt Thần Võ lại vô cùng nghiêm túc.
Hắn đi vào trong đại điện, nhìn Diệp Tùy Phong, quỳ một chân trên đất.
- Cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp đại ca, Thần Võ không biết lấy gì để báo đáp!
Hắn hết sức chăm chú, xuất phát từ đáy lòng.
Đám người dần dần ngừng lại tiếng cười, bọn hắn hiểu rõ, đây là thời khắc Thần Võ chính thức quy hàng dưới trướng Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong đứng thẳng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thần Võ.
Trong lòng Thần Võ không nhịn được bắt đầu có chút khẩn trương.
Thật ra cho tới nay, mặc dù hắn vẫn luôn xưng Diệp Tùy Phong là đại ca, nhưng thật ra quan hệ giữa hai người vẫn tương đối vi diệu.
Dù sao, mình đã từng muốn luyện hóa thế giới Vân Tiêu, hơn nữa còn từng hố Diệp Tùy Phong một lần ở trong dòng sông thời gian.
Hắn rất lo lắng, Diệp Tùy Phong sẽ vì vậy mà lòng có khúc mắc đối với hắn.
Sau một lát, dưới tâm tình khẩn trương của Thần Võ, Diệp Tùy Phong vươn tay, phật qua đỉnh đầu của hắn.
“Ba”
Một tiếng vang nhỏ, Thần Võ chỉ cảm thấy một đạo gông xiềng tồn tại sâu trong linh hồn của mình đã trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Đó là cấm chế lúc ấy Diệp Tùy Phong bày ra trong thần hồn của hắn.
Một là dùng để liên lạc, mà hai là vì để thuận tiện khống chế hắn.
Mà bây giờ, cấm chế này đã bị Diệp Tùy Phong tự tay phá đi.
Thần Võ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diệp Tùy Phong, mừng rỡ vô tận tự nhiên sinh ra, trong mắt tràn đầy phức tạp cảm xúc.
Trong lúc nhất thời, không biết nói lời gì cho tốt.
- Mẹ ngươi, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn ta!
Ánh mắt Diệp Tùy Phong nhìn hắn, cảm thấy lạnh cả người.
Chúng ta cũng không phải đang đóng phim tình cảm!
Huống hồ, lão tử là nam!
- Chuyện trước kia đều đã qua, sau này cũng đừng nhắc lại nữa, cả ngày làm như ta ăn hiếp ngươi không bằng.
- Tranh thủ nhanh đứng lên đi, đừng có khóc lóc như nữ nhân vậy.
Diệp Tùy Phong lắc đầu, quay người đi trở về.
Thần Võ nghe lời đứng dậy, vừa vò đầu vừa cười ngây ngô.
Những người khác cũng lộ ra nụ cười.
Tiểu tử này thật sự là có chút khờ, nhưng vận khí là rất không tệ.
- Đã xử lý xong chuyện bên ngoài chưa?
Diệp Tùy Phong lần nữa ngồi xuống, mở miệng hỏi.
- Đã xử lý xong.
Thần Võ gật đầu, sau đó nói một năm một mười chuyện mình vừa làm một lần.
- Đại ca, ngươi không thấy nét mặt của bọn hắn lúc đó đâu, thật sự là quá đặc sắc.
- Đáng tiếc là bọn hắn cũng không biết uy danh của ngài, hay ta gửi bố cáo, công bố chuyện ngài cứu được Tiên Phủ cho đại chúng biết?
- Hoặc dứt khoát sửa lại tên của Tiên Phủ đi, đổi thành Tùy Phong Tiên Phủ, được không?
Sau khi Thần Võ khôi phục bình thường thì tư duy phát huy có chút lợi hại.
- Ngươi quên đi.
Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:
- Làm chuyện náo động vẫn là ngươi phù hợp hơn.
Nói như thế nào đây, hắn cũng không ngại làm náo động, chỉ có điều loại chuyện tiện tay mà làm này, không có gì cảm giác thành tựu, không có ý nghĩa gì.
Nếu ngày nào cứu được toàn bộ Tiên giới, vậy thì còn có thể lấy ra được.
Thần Võ cười hắc hắc.
- Hay như vậy đi, ta sẽ giao Cửu Vĩ Hồ kia qua cho ngài, khuôn mặt và tư thái của nàng ta, còn có mị cốt trời sinh đều rất ghê gớm, ta sẽ hiếu kính nàng ta cho ngài.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.
Trong lòng Diệp Tùy Phong im lặng, nói:
- Được, nếu ngươi đã thưởng thức đối với nàng ta như thế thì ta thấy hay là thành hôn luôn đi, đã lớn như vậy rồi mà yêu đơn phương cũng không phải chuyện tốt.
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Tùy Phong nhìn về phía những người khác.
- Đúng vậy, tốt nhất là hành động ngay, cưới liền đi!
Văn Xương nói.
- Không sai, không sai, Thần Võ, ngươi còn trẻ, còn có tinh lực nhiều, dễ sinh con trai.
Mộc Vinh cũng nói như thật.
Chỉ có một mình Tiểu Hắc là nghi ngờ nói:
- Nhưng hắn là người, Cửu Vĩ Hồ là yêu, sinh ra không phải chính là nhân yêu sao?
Diệp Tùy Phong ho khan hai tiếng, nói:
- Đềuđã thành đế, loại khó khăn này rất dễ vượt qua.
- Cũng không cần cưới nàng ta là chính thê, làm một tiểu thiếp là được.
- Được, quyết định như vậy đi.
Đám người ngươi một lời, ta một câu định xuống hôn sự cho Thần Võ, hắn nghe vậy chỉ biết mở to hai mắt nhìn, rất lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại.
- Được rồi, ngươi xử lý chuyện của Tiên Phủ trước đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Đại chiến vừa kết thúc, còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn.
Sau đó, hắn lại điều động ba vị Tiên Đế tuổi trẻ Liễu Như Niên qua phụ Thần Võ Tiên Đế một tay.
Hiện tại, Tiên phủ Thần Võ đã có năm vị Tiên Đế, còn có ba Yêu Đế cường đại, thực lực như thế đã không kém hơn các Tiên Phủ cường đại.
Sau khi đuổi bọn hắn đi, Văn Xương đi lên phía trước.
- Đại nhân, còn có một chuyện.
Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc.
- Ừm, ngươi nói.
Diệp Tùy Phong nói.
Văn Xương chậm rãi nói:
- Trong trận chiến thành Phi Tiên, thành chủ Vân Khánh Sinh đã liều chết chiến một trận, cứu được toàn thành.
- Thân thể của hắn vẫn luôn được bảo lưu, ngài xem…
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Ta hiểu rõ ý của ngươi.
Nếu như không có Vân Khánh Sinh thì rất có thể trấn Vân Tiêu đã bị hủy diệt trước khi Văn Xương đuổi tới.
Diệp Tùy Phong đương nhiên sẽ không xem như không thấy.
Hắn nhìn bảo vật trong không gian tùy thân của mình một chút.
Tiên phủ Thần Võ lại phải tăng thêm một vị Tiên Đế cường đại rồi.