Chương 539: Ta Là Sư Phụ, Lão Là Đồ Đệ Của Ta.
Hoàng Kình nhìn kỹ Diệp Tùy Phong một hồi, sau đó ném lệnh bài thân phận của Thôi lão hán tới.
- Hiện tại lão Thôi thế nào?
Diệp Tùy Phong thu hồi lệnh bài thân phận, lắc đầu.
- Không ra thế nào.
- Con trai chết rồi, con dâu cũng chạy, bây giờ lão và một tiểu tôn nữ bốn tuổi đang sống nương tựa lẫn nhau.
Hắn nói như thật.
- Ầm!
Hoàng Kình nghe xong, trực tiếp nện một quyền ở trên bàn, chén trà đều bị ngã qua, Hoài Cốc ở bên cạnh vội vàng tiến lên lau dọn sơ qua.
- Gia hỏa này, đã sớm nói hắn đừng về trong núi, nhưng cứ nhất định phải chạy về!
- Nếu tiếp tục ở phố rèn thì sao có thể xảy ra loại chuyện này chứ!
- Như vậy tiểu tử nhà hắn cũng sẽ có tiền đồ tốt hơn!
Hắn tức giận gào thét, lồng ngực liên tục chập trùng, hiển nhiên là bị chọc tức.
Hoài Cốc và một đệ tử khác bị dọa đến không dám nói một chữ, ngay cả làm việc cũng rón rén.
- Thật đáng chết!
Hoàng Kình lần nữa đập bàn một cái, lần này chén trà trực tiếp bay ra ngoài, ngã nát trên mặt đất.
Trong lòng Diệp Tùy Phong thầm than, xem ra Hoàng Kình và Thôi lão Hán chắc đã từng có qua một phen giao tình thâm hậu, nếu không thì không đến mức tức giận như thế.
Một hồi lâu sau, Hoàng Kình mới chậm rãi bình phục tâm tình của mình.
- Nghe Hoài Cốc nói, ngươi có danh phận sư đồ với lão Thôi à?
Hắn hỏi.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Xem như thế.
- Ngươi theo hắn bao lâu?
Hoàng Kình lại hỏi.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ nói:
- Đại khái khoảng một tháng.
Hoàng Kình lập tức nhíu mày.
- Một tháng à?
- Ngươi chỉ dùng thời gian một tháng đã làm cho hắn thu ngươi làm đồ à?
- Từ lúc nào tên kia trở nên tùy tiện như vậy?
Diệp Tùy Phong ngạc nhiên, sau đó sờ lên cái mũi.
Hắn hiểu được, Hoàng Kình đã lý giải sai.
- Có thể ta chưa nói rõ ràng.
Diệp Tùy Phong giải thích nói:
- Giữa ta và Thôi lão hán đúng là có danh phận sư đồ.
- Nhưng ta là sư phụ, mà lão là đồ đệ của ta.
Hoàng Kình vừa nghe xong câu nói này, lập tức sững sờ.
Mà Hoài Cốc ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, sao hắn lại có thể nghĩ đến là loại kết quả này?
Người trẻ tuổi nhìn qua chỉ không đến hai mươi tuổi này là sư phụ của Thôi sư phó?
Nói đùa gì vậy?
- Ngươi không nói đùa chứ.
Hoàng Kình híp mắt lại.
Diệp Tùy Phong nhún vai:
- Đương nhiên là không.
- Mặc dù thời gian một tháng ngắn, nhưng ta cũng dạy lão không ít thứ.
Hoàng Kình trợn tròn tròng mắt, trừng mắt nhìn Diệp Tùy Phong.
Bỗng nhiên, hắn vỗ mạnh lên bàn một cái.
- Nói bậy nói bạ!
- Tiểu tử thúi ngươi dám đến chỗ này của ta bịa chuyện!
- Bản lĩnh của lão Thôi thế nào, ta đều rõ ràng hơn bất kỳ ai, chỉ dựa hoàng cái miệng của tiểu nhi ngươi mà cũng muốn làm sư phụ của hắn à?
- Ngươi coi lão tử là đứa trẻ ba tuổi à?
Hoàng Kình giận tím mặt, khí tức cảnh giới Ngưng Đan đều bộc phát ra, mặt bàn gỗ rạn nứt thành từng khúc, ngay cả gạch cũng sinh ra vết nứt như mạng nhện.
Hoài Cốc và một khác thanh niên giật mình liên tiếp lui về phía sau.
May mắn Diệp Tùy Phong không phải là tu sĩ bình thường nên mới không nhận quá nhiều ảnh hưởng.
- Ngươi nóng giận như thế làm gì?
Diệp Tùy Phong không biết nói gì:
- Không thể nhẹ nhàng nói chuyện à?
- Trước kia ta cũng từng nhận biết một thợ rèn không tệ, tính cách của hắn cũng không giống như ngươi.
Hoàng Kình giận quá hóa cười.
- A? Nói như vậy, ngươi biết thợ rèn cấp bậc cao hơn à?
- Bản lãnh của ngươi cũng học được từ trên người hắn?
Diệp Tùy Phong không muốn dây dưa tiếp trên đề tài này, thế là gật đầu dứt khoát nói:
- Đúng, không sai.
- Hắn là thợ rèn tốt nhất ta thấy lúc ấy, với lại tính cách hiền hoà, phẩm tính cực tốt.
Hoàng Kình hừ lạnh một tiếng.
- Có đúng không?
- Hắn là vị đại sư nào? Nói nói ta nghe một chút xem?
Diệp Tùy Phong bất đắc dĩ nói:
- Ngươi chưa chắc đã nghe qua tên hắn.
- Hắn họ Hồ, tên là Hồ Sang…
Nói xong, hắn bỗng nhiên sững sờ.
Hồ Sang.
Hồ gia?
Vân Hạ Thiên Cung các, gia tộc rèn đúc Thánh Sư?
Mẹ nó, sẽ không phải là ngài ấy chứ?
Diệp Tùy Phong đột nhiên giật mình.
Hồ Sang vẫn luôn ở Diệp gia, sau khi thành Vân Tiêu chỉnh thể phi thăng, tu vi của hắn cũng đã sớm đạt đến một mức độ cực kỳ cao.
Kỹ thuật rèn nghệ có lẽ cũng sẽ không rơi xuống.
Theo thời gian phát triển, thật là có khả năng làm ra một gia tộc rèn đúc Thánh Sư.
Trong lòng của hắn có chút kinh nghi bất định.
Trong lúc Diệp Tùy Phong ngây người, Hoàng Kình ở đối diện cũng sững sờ.
Họ Hồ à?
Thiên hạ có rất nhiều người họ Hồ, không có gì lớn.
Nhưng nếu dính lên xưng hô thợ rèn thì lại không giống.
Gia tộc Thánh sư, Vân Hạ Thiên Cung các, ai không biết Hồ gia?
Chẳng lẽ tiểu tử này thật có nguồn gốc với Hồ gia hay sao?
- Ngươi chắc chắn hắn họ Hồ chứ?
Hoàng Kình nhìn chằm chằm Diệp Tùy Phong:
- Ngươi phải biết, nếu như nói loạn sẽ tất có họa sát thân!
Diệp Tùy Phong vuốt trán nói.
- Chắc chắn, hắn tên là Hồ Sang.
Lúc này, hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến cùng có phải cố nhân kia hay không.
Hoàng Kình yên lặng, nếu như quả thật đến từ gia tộc kia thì kỹ thuật rèn nghệ vượt qua Thôi Thế Kiệt cũng có khả năng.
Chỉ có điều, tiểu tử này đến cùng có năng lực như thế hay không thì thử một chút sẽ biết ngay thôi.
- Ta muốn kiểm tra ngươi một phen, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, dựa vào lão Thôi còn có quan hệ với Hồ gia, phố rèn tuyệt đối có một chỗ của ngươi.
Hoàng Kình nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu:
- Có thể, mời.
Chuyện Hồ Sang, hắn quyết định tạm để qua một bên, sau này lại chậm rãi tìm tòi nghiên cứu cũng không muộn.
Hiện tại, quan trọng nhất là tìm được một chỗ dừng chân trước.
Tiếp đó, Hoàng Kình hơi Diệp Tùy Phong từng vấn đề về công nghệ rèn đúc, liên quan đến phạm vi cực kỳ rộng, với lại độ khó của vấn đề cũng càng ngày càng cao sâu.
Nhưng đối với Diệp Tùy Phong thì đó đều là chút vấn đề cơ bản mà thôi.
Tất cả vấn đề, hắn đối đáp trôi chảy, thậm chí có thật nhiều đều có thể đưa ra câu trả lời tốt hơn.
Hoàng Kình thì càng hỏi càng kinh ngạc, vẻ mặt hai người Hoài Cốc cũng càng ngày càng ngưng trọng.