Chương 40: Hắn Vĩnh Viễn Không Tỉnh Lại
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Nhưng cũng chính một chút như vậy, chỉ kém một chút nữa, đồ đệ của ông tôi không đủ quyết đoán cũng không được trải qua việc như tối qua nên mới có thể để tên ma quỷ kia khống chế, nếu như không có đồ đệ của ông tôi ngăn cản, ông tôi đã có thể giết được con quỷ này. Mặt khác, nếu không có sự giúp đỡ của đồ đệ thì ông tôi cũng không có được cơ hội để giết con quỷ kia.
"Phốc!"
Con dao găm đâm mạnh vào ngực của lão già.
Lần này khác với đêm qua, con dao trực tiếp đâm mạnh vào trái tim lão.
Đồng thời tay lão xoáy mạnh vào, cùng lúc đó, cơ thể cùng tay chân của lão già co giật, sau một lúc thì ngã xuống ghế sau.
- Ma... Quỷ...
Miệng của lão già đầy máu, trong khoảng khác cuối đời, ông ta cố chỉ ngón tay về phía Lương Xuyên, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
"Răng rắc..."
Lương Xuyên mở khóa cửa xe, đẩy cửa, lảo đảo đi xuống xe.
Vết thương sau lưng vẫn không ngừng chảy máu Lương Xuyên không biết vết thương của hắn nghiêm trọng đến đâu nhưng hiện tại hắn đang rất khó chịu, thân thể và tố chất của hắn vốn dĩ không phải rất tốt.
- Ngạch...
Lương Xuyên muốn kêu gọi sự giúp đỡ từ những người trên đường nhưng xung quanh có quá ít người.
Có người nhìn thấy một màn này từ phía xa cũng không ai chạy tới, bọn họ chỉ đứng nhìn từ xa, một số người đang đứng gần đấy, thấy có người đầy máu me bước xuống khỏi xe taxi thì cũng vô thức cách xa mấy bước.
Máu tươi, vẫn không ngừng chảy ra.
Vết thương ở lưng dù muốn cũng khó có thể tự cầm máu, Lương Xuyên chống tay, lắc lư đi về phía trước, hắn vẫn nhớ vị trí của bệnh viện, nơi đó cách không xa, màu đỏ trong mắt hắn đã rút đi, nhưng thay vào đó lại là mê man và vẩn đục.
Hắn không muốn chết.
Cái chết cực kì đáng sợ.
Mặc kệ là dùng cách nào để sống tạm bợ
Hắn cũng không muốn trải qua cái chết thêm một lần nào nữa.
- Khụ khụ....
Vị máu ngai ngái dâng lên trong cổ họng, Lương Xuyên cảm nhận được tinh thần và cơ thể của hắn đang rơi vào trạng thái tê liệt.
Trên lưỡi dao găm có thể đã bị bôi thứ gì đó.
Lúc này, Lương Xuyên không có thời gian để hối hận cũng như hối hận vì sự bất cẩn của bản thân, hắn phải kiên trì cứu lấy cỗ thân thể yếu ớt của mình.
Người xung quanh không ai dám tới gần, không một ai tới giúp đỡ, cũng không ai muốn mình tự nhiên bị tai bay vạ gió.
Đây chính là trần gian, nơi này chính là trần gian!
Lương Xuyên loạng choạng ôm lấy cột điện trước mặt, hắn đã không thể đi được nữa, chỉ có thể thở hồng hộc.
Bỗng nhiên, hình của những người xung quanh bỗng nhiên dày đặc, có một đôi nam nữ ăn mặc tươi đẹp chạy tới, ánh mắt của hai người đó rời rạc, biểu tình lạnh nhạt, giống như hai cái xác không hồn mà tê liệt đi về phía hắn.
Ánh sáng xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm, giữa ảo ảnh và thực tế,
- Anh mệt mỏi.... Chúng tôi sẽ giúp anh đi....
Có một ai đó dừng lại, chuẩn bị nâng Lương Xuyên về phía hai người đó.
- Không... không... không...
Lương Xuyên giãy dụa,
Hắn không muốn trở về.
Hắn không muốn trở về...
…
- Bác sĩ, sao rồi? Sao rồi?
Ngô Đại Hải còn đang mặc quần áo bệnh nhân nhìn thấy bác sĩ đi ra ngoài lập tức xông tới hỏi.
Bàn tay to béo của hắn nắm lấy bả vai bác sĩ lắc lắc, bác sĩ già đã gần sáu mươi tuổi rồi, cơ thể hơi gầy yếu thiếu chút nữa bị lắc đến mức xương cũng muốn vỡ vụn.
Không thể trách Ngô Đại Hải lo lắng như vậy, bởi vì những chuyện đã xảy ra hắn đều biết, trước tiên chưa cần nói đến quan hệ bạn thân giữa hắn và Lương Xuyên, sở dĩ Lương Xuyên bị tập kích, nguyên nhân có thể là vì chuyện của hắn mà liên lụy vào trong đó, Ngô Đại Hải hận rằng người nằm trong phòng cấp cứu là hắn cũng còn tốt hơn bây giờ cứ đứng ở bên ngoài mà áy náy.
- Tình trạng của bệnh không được khả quan cho lắm, vết thương ở sau lưng rất nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức, giữ lại được tính mạng của hắn, nhưng mà... ...
- Nhưng mà?
Ngô Đại Hải hét lên:
- Nhưng mà cái gì, bác sĩ, người có thể nói luôn một lần được không!
- Nhưng mà trên hung khí có lẽ được bôi lên một loại thuốc làm cho tinh thần tê liệt, cụ thể là cái gì chúng tôi còn chưa phân tích ra nhưng loại thuốc này đã đi vào bên trong cơ thể của người bệnh, dựa vào tình huống này, nếu may mắn, người bệnh có thể tỉnh lại trong vòng 1 đến 2 ngày, còn không... ... Có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được.
- Vĩnh viễn không tỉnh lại?
Ngô Đại Hải choáng váng:
- Biến thành người thực vật?
Bác sĩ nhẹ gật đầu, thở dài, sau đó dặn dò y tá ở bên cạnh mấy câu rồi lập tức rời đi, hắn biết thân phận của người đàn ông béo đang đứng trước mặt này, vì vậy cho dù lúc nãy cảm xúc của đối phương kích động, bác sĩ cũng không dám nói cái gì làm bộ làm tịch nhưng cũng chẳng thể trốn tránh được.
Về phần người bệnh được đưa tới đây, với tư cách là một bác sĩ, y đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ chỉ còn trông chờ vào vận may của chính người bệnh mà thôi, nhưng mà, nếu đứng từ góc độ y học mà nói, xác suất người bệnh tỉnh lại thật sự rất rất thấp.
Ngô Đại Hải ngồi xuống băng ghế dài, hắn không dám đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn Lương Xuyên trong phòng chăm sóc đặc biệt, hắn biết, nếu không có cuộc điện thoại tối qua của hắn, bây giờ Lương Xuyên sẽ không có chuyện gì cả.
Lúc này, điện thoại của Ngô Đại Hải vang lên, hắn nghe máy.
- A lô, Đại Hải à, lúc trước anh nhờ tôi sắp xếp cho anh đi thăm tên Tôn Hiểu Cường kia, bên này tôi gần như đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, khi nào thì anh đến?
- Thật ngại quá giám đốc Trần, bên này của tôi tạm thời xảy ra một số chuyện, trước tiên cứ hoãn lại đã.
- À, như thế à, anh bận bịu thì hoãn lại cũng được, khi nào chuẩn bị tới đây thì thông báo lại cho tôi biết.
- Làm phiền giám đốc Trần.
- Khách khí rồi.
Ngô Đại Hải cúp điện thoại, hít sâu một hơi, việc muốn đi thăm Tôn Hiểu Cường là đề xuất của Lương Xuyên nhưng bây giờ hắn lại nằm ở bên trong.
Lúc này Tôn Kiến Quốc đi tới, hắn đứng ở bên kia được một lúc rồi, bởi vì hắn biết rất rõ, bây giờ trong lòng của đội trưởng rất tồi tệ.
Kỳ thật, có đôi khi trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, đội trưởng coi trọng vị trí của mình như thế nào, một lòng một dạ muốn trèo lên trên, muốn theo đuổi cái gọi là tiến bộ, có điều, đội trưởng cũng có cái tốt của hắn, đó chính là tình bạn.
Với một người cấp dưới mà nói, có một vị cấp trên như thế này kỳ thật rất thoải mái.
- Đội trưởng Ngô, đã có báo cáo điều tra sơ bộ.
Tôn Kiến Quốc cuối cùng cũng đi tới.
- Nói đi.
Ngô Đại Hải tiếp tục hút thuốc, không có ngẩng đầu lên.
- Hung thủ tên là Triệu Vũ Lục, là đội trưởng đoàn xiếc Thiên Hải Dung Thành, năm năm trước đã về hưu, xe taxi được đồ đệ Lưu Quảng Phúc mới thuê sáng nay, thi thể của Lưu Quảng Phúc cũng nằm ở trong xe. Thông qua hiện trường điều tra và bước đầu kiểm tra thi thể, chúng tôi đi đến kết luận, Triệu Vũ Lục vì muốn trả thù Lương cố vấn, còn đồ đệ Lưu Quảng Phúc là trợ thủ của hung thủ, thế nhưng Lưu Quảng Phúc có thể là trước đó không biết Triệu Vũ Lục muốn giết người hoặc cũng có thể là ngay lúc đó lương tâm hối hận nên ở thời khắc cuối cùng đệ tử này đã ngăn cản Triệu Vũ Lục. Từ tình trạng vết thương của Lưu Quảng Phúc và một loạt những dấu vết cho thấy, người giết hắn chính là sư phụ của hắn, Triệu Vũ Lục. Có thể, bởi vì sự ngăn cản của Lưu Quảng Phúc nên Lương cố vấn mới có thể tìm được cơ hội trốn thoát khỏi taxi nhưng Lương cố vấn cũng... ...
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡