Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 41 Không Công Bằng!

Chương 41: Không Công Bằng!

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Vậy lão già Triệu Vũ Lục kia vì sao lại chết?

Ngô Đại Hải bắt được vấn đề mấu chốt.

- Tự sát.

Tôn Kiến Quốc cau mày, đưa ra kết luận này:

- Trên hung khí, chỉ có dấu vân tay của Triệu Vũ Lục, hơn nữa tư thế chết cuối cùng của Triệu Vũ Lục là tự mình cầm đao đâm vào tim, điều này, pháp y Giản bên kia cũng đã tiến hành phân tích vết thương nhưng cũng chỉ tám chín phần.

Có thể, là Triệu Vũ Lục tập kích Lương cố vấn không thành lại giết nhầm đệ tử của mình, cuối cùng cũng hiểu rõ, cảnh sát chúng tôi sẽ nhanh chóng phát hiện tội trạng nên chán nản sau đó tự sát.

Lúc này, điện thoại của Tôn Kiến Quốc lại vang lên, hắn nghe điện thoại, sau khi cúp điện thoại, Tôn Kiến Quốc có chút kích động nói:

- Đội trưởng Ngô, một đội anh em của chúng tôi đã cầm lệnh khám xét đến lục soát nhà của Triệu Vũ Lục, trong phòng sách của Triệu Vũ Lục phát hiện ra hắn cất giấu rất nhiều nội y cũ mấy năm trước của nhiều cô gái, còn có một quyển nhật lý của Triệu Vũ Lục, bên trong có ghi chép lại vụ án của mười năm trước.

- Mẹ kiếp!

Ngô Đại Hải trực tiếp ném đầu thuốc xuống đất:

- Lão súc sinh này đã hại hai người anh em của chúng ta!

Ngô Đại Hải trực tiếp cởi bỏ bộ quần bệnh nhân của mình.

- Đội trưởng Ngô, bây giờ anh có thể làm việc được không?

- Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở đây? Mẹ kiếp, lão già này, lão tử muốn đích thân đi điều tra cho rõ ràng nội tình của ông ta, đừng tưởng chết rồi thì mọi thứ sẽ yên lặng, lão tử muốn để ông ta thân bại danh liệt, để con cháu đời sau của ông vì ông ta mà cảm thấy hổ thẹn!

Cuối cùng Ngô Đại Hải đứng ở trước cửa sổ nhìn thoáng qua Lương Xuyên, nói thầm:

- Xuyên, mẹ kiếp anh phải tỉnh lại đó, nếu không nửa đời sau của lão tử thực sự sẽ áy náy đến chết mất.

Ngô Đại Hải và Tôn Kiến Quốc rời khỏi bệnh viện, trong ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả đều rơi vào trạng thái yên tĩnh. Không ai phát hiện ra, một con mèo trắng không biết dùng cách gì đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, bước chân của nó rất nhẹ, giống như sợ đánh thức người đang nằm ngủ say trên giường bệnh.

Phổ Nhị nhảy lên trên một chiếc tủ được đặt ở cạnh giường bệnh, một bàn chân mèo đầy thịt dược đặt trên ngực Lương Xuyên, dùng sức đẩy mạnh một chút, giống như người trước mắt chỉ đang giả vờ ngủ, chơi đùa với nó, nó đang đánh thức hắn nhưng người này, lại không tỉnh lại.

... ... ...

Lạnh!

Lạnh quá!

Trên con đường nhỏ đầy cỏ dại, một mình Lương Xuyên yên lặng đi về phía trước.

Con đường này rất vắng vẻ, không nhìn thấy bóng người nào khác, giống như chỉ có một mình hắn, và sự hiu quạnh ở nơi này là vì hắn mà chuẩn bị.

Thất tha thất thểu đi về phía trước, ánh mắt Lương Xuyên có chút mơ hồ, tầm nhìn không rõ lắm, giống như đi về phía trước, bây giờ chỉ là bản năng mà thôi, là bản năng của mỗi sinh vật ở đây.

Đầm nước, lại nhìn thấy đầm nước,

Tất cả những điều này, dường như trước đây hắn đã từng nhìn thấy qua, hình như đã từng nhìn thấy trong giấc mơ.

Lương Xuyên khẽ ngẩng đầu, nhìn về giữa đầm nước,

Quả nhiên, một đôi bàn tay trắng như ngọc từ từ trồi lên, đôi bàn tay này không ngừng đan xen, khiêu vũ tỏa ra một sự mê hoặc lòng người.

Lương Xuyên tiếp tục từng bước từng bước đi về phía trước, hai chân của hắn đã đi vào trong đầm nước nhưng hắn vẫn như cũ không hề hay biết.

Nước từ từ ngập đầu gối hắn, ngập bụng dưới hắn, ngập cổ hắn, cuối cùng ngập luôn cả đầu hắn.

Trong đầm nước,lại ấm áp hơn một chút so với bên ngoài, phía dưới rong rêu rất tươi tốt, ở vị trí tập trung nhiều rong rêu nhất, có một bóng người xinh đẹp đang đứng đó, tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong nước, che khuất khuôn mặt của cô, đôi tay thì lơ lửng ở trên mặt nước, biến ảo thành nhiều hình dáng yêu kiều thướt tha.

Lương Xuyên từ từ đi qua, hắn không cảm nhận được sự ngột ngạt cũng không cảm nhận được ngạt thở,

Đây là trong nước nhưng nước, có đôi khi lại không chỉ đại diện cho một loại chất lỏng.

Như mộng như ảo, gợn sóng hết lần này tới lần khác, rong rêu lướt qua, nhẹ nhàng quấn cơ thể của cô gái.

- Y... ... ... ... Y... ... ... ... ...

Một tiếng ngân dài, phát ra từ phía bên cạnh, như tiếng thì thầm của một cô gái,

Lương Xuyên theo bản năng quay đầu qua, hắn nhìn thấy có mười mấy cô gái, từ bên đó chậm rãi đi qua.

Các cô mặc sườn xám xinh đẹp tinh xảo, dưới chân mang đôi giày thêu hoa màu đỏ, trong tay cầm chiếc ô màu đỏ,

Bên trong đầm nước này, các cô gái từ từ đi về phía trước, giống như người mẫu đang đi trên sàn diễn chữ T.

Động tác của các cô ấy đều đặn như vậy, đẹp đẽ như vậy, môi và răng của các cô, đỏ trắng rõ ràng, ngay cả lông mi cũng thẳng đến động lòng người.

Duyên dáng đi về phía trước, giống như một tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất, lại giống như một món đồ sứ dễ vỡ, cần được chăm sóc cẩn thận.

Nhưng mà, đầm nước bắt đầu tối đi vì sự xuất hiện của các cô, vốn dĩ nước còn trong vắt cũng bắt đầu trở nên có chút đục ngầu.

Các cô ấy cứ từng bước từng bước đi tới trước mặt Lương Xuyên, những chiếc ô màu đỏ tạo ra một làn sóng trong vắt ở dưới nước, dưới những chiếc sườn xám cặp đùi theo những bước đi của các cô lại như ẩn như hiện càng mang đến cho người khác cảm giác hưởng thụ xinh đẹp.

- Y... ... Y... ... . . . Y... ... ..."

Nhẹ giọng hát khẽ, giống như các cô ấy chỉ có thể phát ra một âm thanh duy nhất, đến lúc cuối cùng chiếc ô của một cô gái đi qua trước mặt Lương Xuyên, cô gái nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Xuyên.

Cô nhẹ nhàng mở miệng, mỉm cười với Lương Xuyên.

Từng con giòi từ trong lỗ mũi của cô gái chui ra ngoài, từng con giun trong mắt của cô gái vặn vẹo bò ra, trong miệng của cô gái đầy những con gián, dưới vẻ bề ngoài xunh đẹp, che giấu đầy sự xấu xí bên trong mà dưới chiếc ô màu đỏ của cô gái, có treo đầu lâu của người đàn ông với những dáng vẻ khác nhau.

Bọn họ có hoảng sợ, có hưởng thụ, có trầm tư, có tức giận, có ... ... khóc.

Cơ thể Lương Xuyên từ từ run rẩy, sự mơ màng trong đôi mắt của hắn sơ với lúc nãy hình như có hơi phai nhạt một chút.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, lại phát hiện mấy cô gái kia đã đi xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được điểm điểm đỏ hồng đang nở rộ ở phía xa, đó là những chiếc ô trong tay các cô ấy.

Các cô ấy vội vàng đến, lại vội vàng rời đi, giống như trong đầm nước này, các cô ấy chỉ là khách qua đường.

Sau khi nên đi đã đi rồi, nên tới tự nhiên cũng sẽ tới.

Chỗ rong rêu tươi tốt nhấ, cô gái thướt tha kia còn đang đứng ở đây không ngừng đan xen hai tay mình, múa những điệu múa chỉ thuộc về cô ấy, đây là sân khấu cô ấy, cô ấy ở vị trí trung tâm.

Xung quanh đều là bươm bướm, bay về ngọn lửa duy nhất là cô.

Ánh mắt Lương Xuyên đang giãy dụa nhưng bước chân của hắn vẫn tiếp tục đi về phía cô gái.

Lúc tới gần cô gái, cỏ dưới chân dường như có thêm sức mạnh, bọn chúng tràn lên, kéo lấy mắt cá chân của Lương Xuyên, quấn quanh hông của Lương Xuyên, giống như hoan nghênh lại giống như từng tầng từng tầng gông xiềng vô hình trói buộc kéo đi.

Cuối cùng, Lương Xuyên đi tới trước mặt cô gái nhưng vẫn như cũ không có cách nào thấy rõ khuôn mặt của cô gái, một mái tóc đen nhánh đẹp đẽ vào lúc này giống như biến thành một bức bình phong che đi những món sơn hào hải vị, khiến cho người khác cảm thấy hiếu kì, khiến cho người khác cảm thấy trong lòng không nhịn được ngứa ngáy.

Tay cô gái chậm rãi buông xuống, dừng các động tác "Nhảy múa" trên mặt nước, chậm rãi rơi xuống hai vai của Lương Xuyên, giống như là bạn bè lâu năm mới gặp lại,

Giống như đang khóc thút thít, dập dờn sầu đúng lúc:

- Meo!

Một tiếng mèo vừa kêu rất không đúng, phá vỡ sự ấm áp và tốt đẹp lúc này.

Ngay sau đó, một ánh sáng chói lòa xẹt qua, giống như phản chiếu móng vuốt mèo vẩy xuống, mái tóc dày đẹp của cô gái bị bắt lấy, dưới những con sóng dập dờn lộ ra khuôn mặt thật của cô gái, gương mặt không có mũi, không có miệng, không có mắt. Cô có khuôn mặt nhưng không có mặt!

Một dấu móng vuốt mèo rất rõ ràng trên khuôn mặt không mặt của cô gái, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được khói đen từ vị trí miệng vết thương tiêu tán ra bên ngoài.

Cơ thể Lương Xuyên run lên bần bật, giấc mộng này đã đem những gút mắc và tốt đẹp sụp đổ hoàn toàn vào lúc này, hắn theo bản năng bắt đầu lui lại, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng lúc này tay của cô gái nắm lấy cổ của Lương Xuyên, gắt gao bóp cổ hắn,

Giọng nói thê lương không ngừng la hét:

- Tại sao anh không chết!

- Tại sao anh có thể sống!

- Tại sao anh không chết!

- Tại sao anh còn có thể sống!

- Điều này không công bằng!

- Điều này không công bằng!

- Không công bằng! ! ! ! ! ! ! !

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất