Chương 36: Thứ phẩm vị này, thật đúng là không thể cưỡng cầu (2)
Tiếng nói chói tai của Phương Lệ Yến nghe vào trong tai Tô Lạc Ương quả thực như là ma âm rót vào tai, “Ôi chao, là Lạc Ương đã trở lại, chỗ bác gái vừa vặn sai người hầm canh gà, muốn uống hai chén lại trở về không?”
Tô Lạc Ương cảm giác được lúc Phương Lệ Yến này nói chuyện, tay Diệp Vũ Họa đều nhịn không được rụt một cái.
Con ngươi Tô Lạc Ương hơi trầm xuống, xem ra mẹ tới nhà chính là không thoát được quan hệ với người phụ nữ này!
Diệp Vũ Họa muốn mở miệng, Tô Lạc Ương giữ bà lại, sau khi cho bà một nụ cười yên tâm, chợt tiến lên hai bước, thần sắc lười biếng, “Không được, canh gà của bác gái quý giá như vậy, sao Lạc Ương sẽ không biết xấu hổ uống được, bác vẫn là để lại đứa con gái không phẩm vị kia của bác uống đi!”
Vốn nghe được hai câu trước còn rất vừa lòng, nghĩ thầm con nhóc Tô Lạc Ương này có chút tự hiểu lấy mình, nhưng khi bà ta nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt trực tiếp biến đổi, chỉ vào mũi Tô Lạc Ương, kêu lên, “Con nhóc nhà quê không có giáo dưỡng mày, mắng ai không phẩm vị hả!”
Tô Lạc Ương cũng không giận, đôi mắt lười biếng nhìn quét quần áo trên người Phương Lệ Yến một lần, vẻ mặt ghét bỏ, lại có ám chỉ nói, “Thứ phẩm vị này, thật đúng là không thể cưỡng cầu!”
Dứt lời, Tô Lạc Ương không hề để ý tới con hoa khổng tước đang dựng lông bên cạnh này, lôi kéo Diệp Vũ Họa vòng qua Phương Lệ Yến, “Mẹ, đi thôi!”
Trên đường về gác mái, trên mặt Diệp Vũ Họa còn có vẻ lo lắng, Tô Lạc Ương nhìn ra được, “Mẹ, người đang sợ cái gì?”
Diệp Vũ Họa xoa đầu Tô Lạc Ương, vẻ lo lắng trên mặt càng nồng đậm, “Con bé ngốc này, ta là đang lo lắng cho con đó, vừa rồi vì sao con lại muốn đối đầu với bác gái của con, nếu bà ta đối phó con thì phải làm sao?”
Mẹ quả nhiên đang trách cô vừa rồi gây chuyện với Phương Lệ Yến, “Mẹ, loại người như Phương Lệ Yến không xứng làm bác gái của con, bà ta khi dễ người, chẳng lẽ người còn muốn con ngồi chờ chết sao?”
Diệp Vũ Họa hoàn toàn không nghĩ tới con gái sẽ nói như vậy, dù rất cảm động nhưng bà vẫn là thật sự lo lắng, phòng lớn vẫn luôn áp chế phòng hai bọn họ, hai công ty vận chuyển chồng nhận lấy cũng đều bị anh cả bọn họ đè nặng, nhiều năm như vậy vẫn luôn không trên không dưới.
Sở dĩ bà nén giận ở trước mặt Phương Lệ Yến cũng đều là vì có thể sống sót ở nhà họ Tô, nếu bọn họ bị đuổi ra nhà họ Tô, vậy hậu quả sẽ hoàn toàn không dám tưởng tượng, bọn họ không quan trọng, nhưng nếu con gái có sơ xuất gì, bọn họ nên làm sao?
“Mẹ, người đừng lo lắng, con là Tô Lạc Ương, con sẽ không tùy ý bọn họ khi dễ con, càng sẽ không tùy ý bọn họ khi dễ người và ba.” Tô Lạc Ương lôi kéo tay Diệp Vũ Họa, ý kiên định trong mắt làm người không dời mắt được, “Các người bảo vệ con nhiều năm như vậy, con gái đã trưởng thành, con gái nhất định sẽ để cho tất cả mọi người biết, chúng ta không phải dễ chọc!”
Tô Lạc Ương có có khi nào luân lạc đến mức bị người khác khi dễ, đồ vật ở trong tay người khác, đoạt lấy là được!
“Con gái ngoan, ba mẹ không cầu con có thể rất có tiền đồ, chỉ cần con sống hạnh phúc là được rồi!” Diệp Vũ Họa hơi nghẹn ngào, giọng nói mềm nhẹ truyền vào trong tai Tô Lạc Ương.
C43 -