Chương 3
Vừa dọn dẹp xong đồ đạc, điện thoại trong túi đã rung liên tục mấy cái.
Tôi cầm lên, liếc nhìn màn hình.
Không ngờ là Thời An Tình — nó nhắn cho tôi mấy tin liền.
Tôi nhướng mày, dừng tay, mở tin nhắn ra xem.
【Thời Lộ, tôi nhất định sẽ cho chị nếm trải cảm giác nhục nhã mà tôi từng chịu.】
【Cứ chờ mà xem, tôi sẽ từ từ sống một cuộc đời khiến chị chỉ biết ghen tị.】
Dưới đó còn đính kèm một tấm ảnh.
Là ảnh thẻ đen – thẻ đen do Cố Yến Hành đưa cho nó.
Nhìn thấy chiếc thẻ đó, tôi không nhịn được mà bật cười.
Quá quen thuộc rồi.
Tôi biết rõ Cố Yến Hành là loại người thế nào — giết người không chớp mắt.
Anh ta có thể dùng giọng nói dịu dàng để thốt ra những lời độc ác nhất.
Anh ta cực kỳ đa nghi, chắc chắn không đời nào vừa mới bắt đầu đã thật lòng đối xử tử tế.
Kiếp trước tôi hiểu điều này, nên rất cẩn trọng, không bao giờ dám động đến đồng nào trong thẻ đen đó.
Sau này, sự thật chứng minh tôi đã đúng.
Khi tôi “thuần hóa” được anh ta, tôi từng hỏi về chuyện chiếc thẻ đó.
Anh ta không giấu giếm gì cả, kể lại thẳng thắn.
“Hồi đó cái thẻ đó… chỉ là để thử em thôi.”
“Nếu em dám tiêu xài phung phí, coi tôi là cái máy rút tiền…” — anh ta bật cười, tiếng cười âm u như vang sát bên tai: “Tôi sẽ lập tức dán mác em là đồ thực dụng.”
Ngón tay anh ta khi đó còn vuốt cằm tôi từng chút một.
“Lộ Lộ, em đúng là không khiến tôi thất vọng.”
Dù lúc đó anh ta đã không còn làm gì tôi nữa, nhưng tôi vẫn lạnh toát cả người.
Nhưng Thời An Tình thì khác tôi.
Nó hành động chẳng bao giờ biết nghĩ trước sau.
Tôi bỗng thấy tò mò — không biết Cố Yến Hành sẽ xử lý nó thế nào.
Nghĩ vậy, tôi gõ vài chữ nhắn lại.
【Wow, An Tình à, xem ra Yến Hành đối xử với em tốt ghê. Không như chị, vừa mới đến trường ngày đầu mà đã bị người ta chơi khăm rồi.】
Nó không nhắn lại.
Nhưng tôi hiểu rõ nó.
Giờ này chắc là vui đến nỗi lông mày cũng vểnh lên trời rồi.