Trùng Sinh Chọn Cưới Thái Tử Bệnh Kiều, Em Gái Hối Hận Chưa?

Chương 4

Chương 4
Buổi tối vào lớp, tôi vừa bước vào đã thấy ngay Lệ Kỳ.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi lạnh như băng, có thể hiểu được.
Dù gì thì ban sáng tôi cũng vừa khiến cô ta mất mặt trước bao người.
Tôi giả vờ không thấy, tiện tay chọn một chỗ ngồi rồi lấy sách tài chính ra xem.
Nhưng rõ ràng, Lệ Kỳ không muốn bỏ qua dễ vậy.
Cô ta sải vài bước đến trước mặt tôi, nhìn xuống với ánh mắt kênh kiệu, rồi còn bực bội đẩy cái bàn tôi đang ngồi.
“Mày là Thời Lộ đúng không?”
Giọng điệu cực kỳ khó nghe. Tôi hơi cau mày, ngẩng lên nhìn cô ta.
Lệ Kỳ khẽ nhếch môi, đảo mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi bốp một tiếng — đóng sập cuốn sách của tôi lại.
…Lại định gây chuyện à.
Không hiểu cô ta đang định làm gì, tôi cười gượng, ngáp dài một cái rõ to.
Bị tôi ngó lơ thẳng mặt, cô ta tức đến phập phồng cả ngực.
Tôi không thích bị người khác đứng trên nhìn xuống, bèn đẩy bàn ra, đứng dậy.
Lệ Kỳ lùn hơn tôi một chút, tôi liếc nhìn rồi nhếch môi cười khẽ:
“Tiểu thư, cô đang định làm trò gì vậy?”
Cô ta sa sầm mặt, ném ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Tên tay sai lập tức nhào tới, định túm lấy tay tôi.
Nhưng tôi đâu phải dạng dễ bắt nạt — đã sống lại một đời người, kinh nghiệm không thiếu.
Ngay lúc cô ta vừa vươn tay, tôi nhanh như chớp cầm lấy cốc nước nóng trên bàn chắn trước người.
Cái cốc đó tôi vừa rót nước sôi vào.
Cô ta không kịp dừng tay, trực tiếp ấn trúng cái cốc.
“Aaa!!!”
Tiếng hét xé tai vang lên, cô ta hoảng loạn rụt tay về như chạm phải tà.
Chưa đến vài giây, lòng bàn tay đã đỏ rực cả lên.
Tôi bật cười, không kiềm được.
Sắc mặt Lệ Kỳ lập tức sa sầm, quay sang trừng mắt với con bé kia, giọng đầy khinh bỉ:
“Đồ vô dụng!”
Cô bé đỏ mặt cúi gằm, không dám nói một câu.
Tôi đảo mắt nhìn quanh lớp — mấy học sinh khác đều giả vờ như không thấy gì, chắc sợ bị Lệ Kỳ trả thù.
Cô ta tức đến đỏ bừng mặt, định bật lại thì đúng lúc thầy chủ nhiệm bước vào lớp.
Cô ta lập tức nuốt hết những lời chửi bới vào bụng.
Thầy liếc quanh lớp, nhìn thấy bình nước uống đã gần hết: “Có bạn nam nào xuống lầu lấy giúp thầy bình nước mới không?”
Vừa dứt lời, Lệ Kỳ đã cười nửa miệng, giơ tay thật cao:
“Thầy ơi, Thời Lộ nãy còn bảo với em là muốn góp sức cho tập thể đấy ạ.”
Thầy chủ nhiệm chau mày, nhìn tôi:
“Em xách nổi bình nước à?”
Tôi liếc sang Lệ Kỳ — mặt cô ta lúc này đã giả bộ vô tội, không còn chút hung dữ ban nãy. Đúng là giỏi diễn.
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, gật đầu:
“Em xách được ạ.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất