Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 962: Bánh ngon trái ngọt

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"Xẹt!"

Tiếng xé gió vang lên, Thiên Thần định ra tay giết Thạch Hạo vừa nãy chợt chạy trốn thật xa.

Nói đùa, tám chín tên Thiên Thần nhìn chằm chằm lấy hắn thì ai mà chẳng sợ hãi, dù là có vài người cùng mang địch ý liên thủ lại thì cũng không ngay lập tức đi đắc tội với nhiều cường tộc như thế.

Huống chi, Hoang hiện tại tuyệt không thể giết! Bởi vì, hắn chính là thuốc giải, là lá bùa cứu mạng.

Cứ như thế, lần lượt các Thiên Thần đều chạy trốn cả!

Trên thực tế, những người này cũng hối hận không thôi, vì sao lại không hạ mình chứ, mai này biết ra sao giờ? Chắc chắn phải tới nhờ vả tên nhóc này, nếu không thì làm sao lấy được Lôi Kiếp dịch chứ.

Xa xa, một đám tu sĩ đều trợn tròn mắt, tình thế xoay chuyển một cách chóng mặt khiến bọn họ đều không cách nào tưởng tượng ra được!

Vừa nãy, cường giả các tộc đều muốn giết chết Thạch Hạo, thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại có tám chín vị Thiên Thần cao cao tại thượng vây chặt xung quanh, đồng thời tỏ vẻ nhiệt tình tới mức khiến người khác ngạc nhiên.

Một người có thể hóa giải nguyền rủa thì làm sao không được xem trọng? Liên quan tới vận mệnh của các tộc.

Thiên Thần đều đang lôi kéo, đều muốn mời Thạch Hạo đi, vẻ thân thiện này vô cùng hiếm có, cũng có vài người cười tiến tới làm lành với những Thiên Nhân tộc đứng xung quanh Thạch Hạo và mời chào đầy khách sáo.

Đặc biệt, có vài đại Thiên Thần còn giới thiệu những viên ngọc quý của tộc mình hòng lôi kéo Thạch Hạo!

"Trên thế gian này, nếu như nói chủng tộc nào xinh đẹp nhất thì Mỹ Nhân tộc ta nói thứ hai thì thiên hạ cũng chẳng hề có tộc nào xưng nhất, minh châu của tộc ta vô cùng phong hoa tuyệt thế, xinh đẹp tuyệt trần!"

Bên cạnh liền có người phản đối, Linh Thánh tộc cùng với Mỹ Nhân tộc đều là những tộc sở hữu vóc người xinh đẹp, nếu luận về phong thái tuyệt thế thì phải là công chúa của Linh Thánh tộc bọn họ, người này được xưng là đệ nhất mỹ nhân.

Rất nhanh, người của Loa tộc phản đối, một bộ xương xinh đẹp thì chẳng bao giờ có ý nghĩa cả. Một người xinh đẹp đến đâu đi nữa thì ngàn năm vạn năm qua đi thì nếp nhăn đầy mặt, sau đó thì cũng chỉ là một nắm cát vàng, thế nhưng tộc này lại là thánh địa tu luyện, có di tích Tiên đạo, đây mới là ý nghĩa.

"Cổ Ma tộc của ta vẫn là tốt nhất, không chỉ thích hợp tu hành mà còn có giai nhật tuyệt mỹ, cũng không hề thiếu những thiên tài địa bảo." Thiên Thần của Cổ Ma tộc lên tiếng đồng thời vẫy vẫy tay, cười lớn: "Mỹ nhân xinh đẹp nhất của bộ tộc ta vừa khéo lại ở nơi này, ra chào Thạch tiểu ca một lát đi."

"Con mẹ nó!" Thạch Hạo còn chưa lên tiếng mà Đả Thần Thạch đã sợ hãi la lên.

Bên cạnh, Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn cũng trợn mắt.

Mỹ nhân của Cổ Ma tộc đi tới, tay áo phấp phới, khói đen lan tỏa, lọn tóc dài tung tăng theo gió buông thẳng tới eo. Tiếp đó nàng đưa bàn tay... to như cái quạt tới chào hỏi Thạch Hạo!

Thạch Hạo cảm thấy choáng váng, vốn còn chờ mong suy đoán xem thử mỹ nhân của Cổ Ma tộc sẽ kinh diễm tới cỡ nào, thế nhưng khi vừa thấy thì hắn chợt cứng họng, minh châu này có dáng vẻ... y chang với Thiên Thần của nàng.

Nàng cao tới mười trượng, trên mặt vẽ đầy Ma văn màu đen, những chiếc răng ác ma bóng lưỡng dài thẳng ra khỏi miệng trông vô cùng sắc bén.

Chiếc eo kia tuy nhỏ thế nhưng lại tựa như núi lớn, cặp mắt như chuông lớn trợn tròn khiến Thạch Hạo nổi cả lông tóc.

"Ta... cảm thấy mình hơi trèo cao." Thạch Hạo nhỏ giọng nói.

Thỏ nhỏ cừa ngả cười nghiêng, Tuyết Lâm cũng hé miệng cười trộm, hai nàng đứng đó xem trò vui.

"Ta thấy chẳng sao cả, Thạch Hạo, ngươi nên suy nghĩ lại!" Tên Mập Tào Vũ Sinh nói.

"Thiên tư quốc sắc, Thạch Hạo, ngươi nổ lực cỡ vậy thì tương xưng quá với công của Cổ Ma tộc rồi còn gì, còn không mau lại chào hỏi đi." Long Nữ chọc.

Trên trán Thạch Hạo nổi đầy gân xanh, hắn liếc mắt nhìn công chúa của Cổ Ma tộc cao tới chục trượng trước mặt, quả thật hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hắn.

"Khụ, không có chuyện gì đâu, tiểu hữu nếu yêu mến thì cũng không cần phải tự ti làm gì, ngày sau nếu khiến nó có bầu thì tiểu hữu cũng chẳng hề yếu nhược gì, có thể dương cương kiện mỹ cùng Cổ Ma tộc ta." Thiên Thần Cổ Ma tộc trêu ghẹo.

"Sau này hẳn tính!" Thạch Hạo vội vàng lắc đầu, đối mặt với công chúa của bộ tộc này thì hắn chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.

"Tiểu hữu, hay là đi Nhân Mã tộc ta." Thiên Thần của Nhân Mã tộc lên tiếng.

"Nhân Mã tộc cũng có công chúa à?" Thạch Hạo hỏi rồi quan sát thật kỹ.

"Có chứ, hơn nữa còn tới năm người!" Thiên Thần của Nhân Mã tộc cười to rồi duỗi ra năm ngón tay.

Thạch Hạo nhìn nửa thân người bên trên, còn nửa dưới lại là thân ngựa thì thở dài rồi lắc lắc đầu, dù đánh chết thì hắn cũng không đi!

"Ha ha..."

Thân là Thiên Thần nên tự nhiên rất sáng suốt, trải đời cũng quá nhiều nên tư nhiên nhìn ra được vẻ lùng túng của hắn.

"Xem ra tiểu hữu chỉ thích người bình thường, vậy thì hãy đi Mỹ Nhân tộc hoặc là Linh Thánh tộc, hai tộc này quả thật đều có mỹ nữ tuyệt thế." Có người cười nói.

Đáng tiếc Thạch Hạo đã bị dọa cho chết khiếp rồi, bên cạnh là công chúa của Cổ Ma tộc cao tới chục trượng đang chìm chằm chằm lấy hắn, con ngươi lo như cái chén lấp lánh ánh đen làm hắn rùng mình. Nếu như những tộc khác đều có mỹ nhân "đặc sắc" như vầy thì hắn cảm thấy trốn là tốt nhất!

"Không phải ngươi đã từng thấy cổ tổ Tế linh à, vậy thì hãy tới thánh địa của chúng ta, nơi đó còn có một cành cây của người nữa." Thiên Thần của Bát Tí Hồn tộc lên tiếng.

"Uhm!" Thạch Hạo sảng khoái đáp ứng.

Lần này là một hồi sóng to gió lớn!

Bảy đại Thiên Thần đều chết, Hoang độ kiếp thành công, phá tan thần thoại!

Ảnh hưởng này rất sâu và tạo nên sóng lớn mênh mông.

Đương nhiên, chấn động nhất chính là việc Thạch Hạo có thể giải đi nguyền rủa, việc này làm cho Tiên cổ như gặp phải động đất, tất cả mọi người đều bàn luận, không có bất kỳ việc gì quan trọng hơn việc này.

Việc này làm cho tất cả các tộc đều sục sôi, sau khi nhận được tin tức này thì toàn bộ cường giả đều phái ra nhân mã đi tới thánh đia mà Tế linh đã sống trước kia để gặp Hoang!

Ngoại giới, ba ngàn châu.

Bọn họ không thể nhìn thấy được tình huống của Thạch Hạo, bởi vì gần đây hắn đều được tiên khí quấn quanh nên đã che đậy thiên cơ, thế nhưng thông qua những người khác thì họ đều biết được tình huống của hắn.

Đây cứ như là ngọn sóng lớn lan tỏa, như núi lửa phun trào!

"Độ kiếp... thành công?"

"Hơn nữa lại là thiên kiếp mạnh nhất, là loại lôi kiếp mà hơn một kỷ nguyên trước chỉ những nhân tài thuộc hàng ngũ mạnh nhất mới gặp phải?"

Tu sĩ các giáo đều ồ vang, việc này quá kinh người.

Cả đám người đều khiếp sợ, ai nấy cũng đều trợn tròn mắt.

Ở thời đại này còn có người có thể độ kiếp, vả lại còn có thể thành công, đây chẳng hề chân thực chút nào.

"Có thể, lúc ở cổ đại, trong thời đại mà chúng ta không biết thì cũng có người độ kiếp, chỉ là không muốn người khác biết mà thôi." Rất lâu sau có người khẽ nói.

Rõ ràng, là đang an ủi chính mình.

"Năm tháng xa xưa, tột cùng đã sinh ra bao nhiêu kỳ tài, việc này cũng khó mà nói được, dù là có người yên lặng tu thành tiên cũng khó nói." Có người thì thào.

Nhưng, không ai để ý rằng, nếu như có người thành Tiên thì cả thế gian chắc chắn sẽ biết, không thể không có cảm ứng được.

"Ầm!"

Đột nhiên, một luồng ánh địa xé rách trời cao, nó từ tít ngoài vực ngoại rồi bộ mạnh xuống mặt đất!

Đúng lúc này, không cần nói những người khác, dù là Giáo chủ, cổ tổ mạnh nhất của các giáo đều chấn động, ngơ ngác nhìn về trời cao.

Dù là những tồn tại đang bế quan ở trong các cổ địa khắp nơi thì lúc này cũng phút chốc mở mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, tất cả đều nhìn về trời cao, nhìn về phía vực ngoại.

Khí thế ấy quá mạnh mẽ, tựa như có phí tức Tiên đạo!

Đó là một luồng chớp màu bạc to lớn nối liền giữa trời với đất, nó còn to lớn hơn cả hàng trăm hàng ngàn ngọn núi gộp lại cùng nhau, quả thật như muốn diệt toàn bộ thế giới.

"Là nơi trung tâm của ba ngàn châu, đó là tế đàn cổ xưa nhất!" Lời nói của Giáo chủ nào đó run run.

"Trời ơi, tế đàn kia thức tỉnh à, nó còn có thể sử dụng và phát huy tác dụng ư, Tiên đạo tàn trận vân chuyển, có sinh linh thần bí muốn giáng lâm!"

Lúc này, những lời sợ hãi cũng không phải của Thiên Thần mà là của Giáo chủ, tất cả bọn họ đều trợn tròn hai mắt.

Ba ngàn châu, trung tâm một cổ địa có một tòa tế đang to lớn, thứ này được các giáo cùng nhau cai quản, nhiều năm trôi qua cũng có không ít người muốn kích hoạt thế nhưng chưa có một ai thành công.

Nhưng hôm nay lại có một tia điện thần bí từ vực ngoại hạ xuống, và đã làm nó thức tỉnh.

Nó không thuộc về đời này, là thứ được lưu lại từ hơn một kỷ nguyên trước, là trận pháp Tiên đạo!

Lúc này, dù là Giáo chủ đầy mạnh mẽ thì lời nói cũng run run, không hề có sự tình nào chấn động hơn việc này.

"Sinh linh... không thuộc về thế giới này xuất hiện ư?!"

Ba ngàn châu như nổi tên một vụ động đất lớn nhất từ trước tới nay.

Di địa Tiên cổ, Tế Linh giới.

Đây là một vùng đất an lành, chỉ hơi lại gần thì đã cảm thấy linh khí nồng nặc ở nơi này, từng ngọn cây cọng cỏ trong các sơn mạch đều đang phát sáng, đó chính là những phàm thảo bình thường thế nhưng được tẩm bổ trong vô tận năm tháng nên đã sinh ra chút linh tính.

Càng đi vào trong thì lại càng thần thánh hơn, nơi đó xuất hiện từng bộ lạc mạnh mẽ vô cùng.

Sơn mạch mênh mông, tổng cộng có mười tộc sinh sống, đều là những tộc mạnh mẽ bảo vệ thánh địa này.

Nếu là vào ngày thường thì đừng nói là người ngoài, dù là những tộc quần khác trong Tiên cổ cũng khó tiếp cận được, vì đây là một vùng cấm địa!

Hiện giờ, Thạch Hạo lại được dẫn tới đây, dù là đám Tào Vũ Sinh, Đả Thần Thạch, Thỏ nhỏ cũng được thơm lây đi theo, tiến vào trong vùng tịnh thổ Tế linh trong truyền thuyết này.

Mười bộ lạc này vô cùng to lớn, nhân khẩu cũng vô cùng đông đảo.

Mà ở nơi trung tâm được bảo vệ thì có khí tượng vô cùng phi phàm.

Vùng núi nơi này chập trùng, lầu quỳnh điện ngọc san sát, có lơ lững giữa trời cao, có tọa lạc trên những ngọn núi lớn, tất cả đều tản ra từng làn khí lành rực rỡ.

Ven đường đi, thần tuyền rì rào, sương trắng ngập tràn, ráng màu linh động. Còn có thần sơn rải rác trên mặt đất mà đang lơ lững trong hư không, bên trên là mảnh xanh tươi mơn mỡn, tiên khí lượn lờ, còn có từng dòng thác nước vàng đổ xuống dưới.

Nói tóm lại, nơi đây thần bí và cũng thánh khiết!

Thạch Hạo trở thành một cái bánh bao khiến sinh linh các tộc đều phải ngon ngọt, thế nhưng lúc này hắn như lãng quên tất cả những Thiên Thần đi xung quanh mình, mà bản thân hắn lại điên cuồng chảy thẳng về phía trung tâm.

"Chỗ đó không thể lại gần!" Có người lớn tiếng nói hòng ngăn cản.

Thế nhưng, Thiên Thần của mấy đại tộc đều xua tay cản lại, mặc cho Thạch Hạo đầy kích động lao tới.

Bên trong vùng tịnh thộ này, linh khí nồng nặc, ngũ sắc rực rỡ hóa thành chất lỏng đầy mặt đất, từng dòng sông nhỏ rì rào, tất cả đều là dòng sông từ linh lực!

Việc này có vẻ chấn động lòng người, tinh khí cuồn cuộn, sắc thái sặc sỡ.

Trong vùng núi, sông nhỏ chạy về một hướng và hình thành nên một hồ nước mờ ảo và thần thánh, trong đó cũng có vẻ nghiêm túc và đầy trang nghiêm.

Đi tới nơi này liền khiến lòng người kính cẩn, không dám ồn ào hò hét.

Ở ven hồ có một vài miếu thờ cổ xưa thế nhưng đều đổ sụp cả, thi thoảng trên trên những ngôi miếu thờ này có thể thấy được những hình chạm khắc, vô số sinh linh đang thờ cúng một cây Liễu thụ.

"Ba ngàn Thần quốc của Liễu Thần, đây là một trong số đó!" Lòng ngực Thạch Hạo trở nên dồn dập.

Làn gió thổi tới, sương mù lản ra, lúc này Thạch Hạo lờ mờ thấy một gốc cây đang cắm rễ nơi giữa hồ nước mờ mịt sương mù kia.

Nó xanh biếc mơn mỡn mang theo màu vàng nhạt tựa như ngọc bích được khảm lên trên viền vàng, ánh sáng dìu dịu phát ra làm người khác cảm thấy tâm trở nên yên tĩnh.

"Liễu Thần!" Thạch Hạo khiếp sợ kêu lên thành tiếng.

Sao lại là một cành cây chứ, rõ ràng là một cây đại thủ đang che cả trời cao, từng cành cây giang rộng đâm thẳng vào mây xanh, thông qua làn sương mù kia là có thể nhìn thấy được, nó còn lớn hơn cả núi!

Phía sau, Thiên Thần của Bát Tí Hồn tộc, Cổ Ma tộc, Nhân Mã tộc đều kích động xen lẫn run sợ, bao nhiêu năm qua rồi mà hiện tại đoạn cây của Tế linh lại thức tỉnh và hiện ra pháp tướng!

Nên biết, ngày thường bọn họ cũng không cách nào nhận ra được, dù là lấy bí pháp để yết kiến thì cũng chỉ có thể nhìn thấy được một cành cây khô héo nằm ngang nơi miếu thờ cổ vỡ nát kia mà thôi.

"Ngươi là người thứ hai có thể thức tỉnh ta." Liễu Thần phát ra ánh sáng dìu dịu rồi truyền âm như vậy cho Thạch Hạo.

"Liễu Thần, còn ai nữa à?" Tâm tình của Thạch Hạo nổi sóng vô cùng, hắn nhìn chằm chằm cây liễu này.

"Một chiếc đỉnh dính đầy máu, lượn lờ mẫu khí thiên địa, nó mang theo một người, đã từng tới đây và đánh thức ta dậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất