Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 191: Ông vừa nói di chứng gì cơ

Chương 191: Ông vừa nói di chứng gì cơ
Hơn nữa còn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ông Trương xấu hổ vò đầu nói: “Cũng tạm thôi.”
Ông ta thích nhất là nghe Lâm Phàm khen ông ta. Còn về người khác khen ngợi ông ta, tuy là cũng khiến ông ta vui nhưng lại không sánh bằng lời khen của Lâm Phàm.
Lâm Phàm mãi mãi là người bạn tốt quan trọng nhất của ông ta.
Người đàn ông một mắt tĩnh tâm cảm nhận.
Muốn biết khoảnh khắc châm bạc đâm vào, có phải là có luồng khí không thể bắt lấy dạo quanh trong cơ thể Kim Thượng Võ. Nhìn rất cẩn thận nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc, không tìm thấy bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
Rốt cuộc là sao lại làm được.
Nếu như hai người là người bình thường thì tốt biết mấy.
Người đàn ông một mắt chưa bao giờ muốn hai bệnh nhân tâm thần trở nên bình thường như bây giờ.
Châm thứ mười ba!
Người đàn ông một mắt trợn tròn mắt.
Tập trung toàn bộ tinh thần, hai lần trước ông ta đều thất bại. Ở châm thứ ba này, cây châm này ẩn chứa sức mạnh làm người khác kinh ngạc.
“Bây giờ tôi cảm thấy rất kỳ diệu.”
Kim Thượng Võ nói. Mà tại thời khắc này, ông ta mở to mắt, đầu óc vốn đang tỉnh táo từ từ trở nên mơ hồ, sau đó dần dần nhắm mắt lại, không còn sức lực rồi ngất đi.
Ngay tại khoảnh khắc đầu óc tối đục.
Ông ta muốn nói gì đó.
Nhưng hoàn toàn không cho ông ta cơ hội, quá mãnh liệt rồi.
Người đàn ông một mắt đứng dậy đi tới: “Ông ta thế nào rồi?”
“Hừm!” Ông Trương làm xong, lau sạch mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Tình trạng rõ ràng, bây giờ ông ta thế này tất nhiên là tình trạng bình thường.”
Lâm Phàm vỗ vai ông Trương, khích lệ nói:
“Tôi nghĩ là ông thành công rồi.”
Ông Trương cười nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi thành công rồi. Vừa rồi lúc châm cho ông ta, tôi bỗng nhiên nhận ra, cảm thấy có thể tự sáng tạo ra phương pháp châm cứu hiệu quả hơn, nửa bước công pháp vận hành vũ trụ có thể sắp lỗi thời rồi,”
“Vậy đến lúc đó tôi phải là người đầu tiên được ông châm cứu.” Lâm Phàm nói.
“Đó là chuyện đương nhiên.” Ông Trương nói.
Họ cảm thấy rất phấn khích với thành công của mình.
Giỏi thật đấy!
Người đàn ông một mắt tốt bụng lấy điện thoại ra, muốn kêu một chiếc xe cứu thương cho Kim Thượng Võ. Dù sao âm thanh bí bo bí bo kia cũng sẽ khiến người ta thấy an tâm hơn.
Nhưng ngẫm lại thì thôi quên đi.
Cũng chỉ bị liệt một chân mà thôi.
Chẳng phải chuyện gì to tát.
Nghỉ ngơi tốt một chút là có thể khỏe lại rồi.
Sau khi tiễn hai người bệnh nhân tâm thần đi xong, ông ta khóa cửa văn phòng làm việc lại. Tiếp đó đứng trước sô pha, nhìn chằm chằm vào Kim Thượng Võ, vươn hai bàn tay gian ác về phía ông ta.
Lúc trước thì thật sự không ngờ đến.
Mà khi vừa mới nghĩ tới thì Kim Thượng Võ đã ngất xỉu rồi, không còn chút ý thức nào. Cho dù động tác của ông ta có hơi lớn đi chăng nữa, cũng chắc chắn sẽ không bị phát hiện ra.
Ông ta đã từng nghĩ.
Kẻ phản bội ở tổng bộ rốt cuộc là ai?
Chỉ là không có được chút thông tin hữu dụng nào.
Không thể phỏng đoán được.
Nhìn thấy Kim Thượng Võ ngất đi, ông ta chợt muốn bắt đầu tìm kiếm manh mối từ trên người ông ta. Tại thời khắc mấu chốt này, người khác không đến tìm tôi, ông lại đến, còn muốn điều tôi đi khỏi thành phố Diên Hải, không có ý tốt thì là ý xấu.
Dựa theo hiểu biết trước kia về ông ta.
Chắc chắn là ý đồ xấu.
Người đàn ông một mắt cởi giày ông ta ra, bắt đầu lục soát từng chỗ một. Tìm thấy bóp tiền bèn mở ra nhìn một chút, trong ví có một tấm ảnh, là bức ảnh chụp cả gia đình ông ta.
“Vận may cũng tốt thật, vậy mà lại tìm được một người vợ xinh đẹp như thế, con cái còn là một nam một nữ, trông hạnh phúc quá.”
Rõ ràng rất hâm mộ, nhưng lại làm bộ không thèm để ý đến.
Trong bóp tiền có rất nhiều thẻ.
Thẻ ngân hàng các loại.
“Chắc chắn là kẻ tham ô, thẻ còn nhiều hơn của tôi nữa.”
Mặc dù đang trong lúc đối phương không hề hay biết mà lục lọi xem đồ đạc cá nhân là hành vi cực kì tệ, nhưng thân là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt, ông ta có quyền loại bỏ bất cứ nguy hiểm nào. Ừ, ông ta tự an ủi mình như thế đấy.
“Haiz! Vốn liếng chả ra làm sao cả, quả nhiên là nghèo mà còn gặp cái eo.”
Ở trong không gian yên tĩnh, người đàn ông một mắt như biến thành kẻ lảm nhảm, tự mình lẩm bà lẩm bẩm, làm không biết mệt.
Nếu như bị thành viên nhìn thấy.
Chắc chắn bọn họ sẽ lộ ra vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc mà hét lên…
Hóa ra ông ta lại là loại người như thế.
Rồi sau đó sẽ dùng vẻ mặt hèn mọn mà nịnh nọt nói:
Đến đây…xài quy tắc ngầm với tôi đi.
Ông ta lấy điện thoại di động của Kim Thượng Võ ra, nhấc ngón tay ông ta lên, sau khi khởi động nhận dạng dấu vân tay xong thì lục tìm thông tin ghi chép bên trong.
Vừa cẩn thận xem, đồng thời vừa mở ghi chú ra, dò xét tính chân thật của các dãy số điện thoại. Những cái này cần phải kiểm tra kỹ một chút, Kim Thượng Võ thường sẽ ghi chú những dãy số đặc biệt dưới tên người quen, cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng sẽ không có bất cứ nghi ngờ nào.
Người mà Kim Thượng Võ quen biết, ông ta cũng quen biết đại khái.
Gặp được số lạ thì lập tức đi điều tra từ đầu đến cuối ở mạng lưới thông tin của bộ phận đặc biệt, ở đó sẽ có tin tức của chủ nhân dãy số.
Lật xem tất cả các dãy số, không phát hiện được vấn đề gì.
Lục lọi thông tin.
Vẫn không tìm được bất cứ nội dung khác thường nào.
Người đàn ông một mắt im lặng suy nghĩ một lát, lấy đường dây dữ liệu ra cắm vào máy tính, bắt đầu khôi phục thông tin. Chuyện ông ta làm là thuộc loại tình huống vô cùng nghiêm trọng, không những chỉ là nhìn trộm đời tư của người khác, nếu như để cho tổng bộ bộ phận đặc biệt biết được, kết cục của ông ta cũng không mấy tốt đẹp gì.
Chức vị của Kim Thượng Võ cao hơn ông ta, hậu quả của việc tọc mạch điện thoại lãnh đạo cấp cao là rất nghiêm trọng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất