Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 284: Có tin xấu, có muốn nghe không?

Chương 284: Có tin xấu, có muốn nghe không?
"A! Đồng hồ đeo tay của tôi đâu?" Ông Trương kéo tay áo lên, muốn khoe khoang đồng hồ đeo tay, nhưng phát hiện đồng hồ đeo trên cổ tay của biến mất không thấy đâu, hơi có vẻ nức nở nói: "Lâm Phàm, đồng hồ đeo tay của tôi không thấy đâu nữa."
Tắm xong, đồng hồ đeo tay cũng bị rửa trôi mất luôn.
Có điều, với ông Trương mà nói, đó chính là đồng hồ đeo tay thật chứ không phải là giả.
Lâm Phàm gãi đầu, bút vẽ lại ở nhà trọ, nếu như mang trên người, thì có thể vẽ cho ông Trương được một cái đồng hồ. Thấy tâm trạng của ông Trương thay đổi thành tệ như vậy. Anh ôm vai ông Trương, an ủi.
“Đừng buồn. Chắc là ở nhà trọ rồi. Chờ lúc chúng ta về, thì có thể tìm được rồi.”
“Có thật không?” Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Là thật."
Tiểu Bảo nhảy xuống từ trên ghế, vệ sĩ bên người lập tức đưa tay ra. Chẳng may Tiểu Bảo ngã ra thì bọn họ sẽ thành tấm đệm thịt cho cậu chủ Tiểu Bảo nhà mình.
“Lâm Phàm, ông Trương, tôi dẫn hai người đi mua đồng hồ đeo tay. Tôi mua đồng hồ đeo tay tốt nhất cho hai người.” Tiểu Bảo kéo hai người, nói.
Cậu ta sợ nhất chính là hai người bạn tốt của mình bị người khác cướp đi, nhất là tên trọc già ở bên cạnh này đây.
Đại sư Vĩnh Tín mỉm cười nói: "Người bạn nhỏ, cậu có thể tặng cho lão nạp một cái được hay không? Lão nạp có thể dạy võ công cho cậu."
Thứ có thể lấy ra chính là võ công.
Hơn nữa ông ta cũng đã nghĩ cặn kẽ.
Nếu muốn kéo gần quan hệ với người bạn nhỏ thì phải cho cậu ta thấy ít cái vui, chẳng hạn như tay không chém gạch, vân vân… Trẻ con thấy những chuyện này chắc chắn sẽ có lòng hiếu kỳ vô cùng.
Tiểu Bảo liếc mắt nhìn đại sư Vĩnh Tín một cái.
Ông là ai?
Tưởng tiền của tôi là gió thổi tới à?
Dù cho có là thổi tới thật đi chăng nữa thì tôi cũng không cho ông! Tôi chỉ cho bạn thân nhất của tôi dùng thôi!
Đại sư Vĩnh Tín nói đùa một câu thì liền gặp phải ánh mắt miệt thị của Tiểu Bảo. Điều khiến đại sư Vĩnh Tín không cách nào tiếp nhận ấy chính là, đám vệ sĩ xung quanh kia cũng để lộ ra ánh mắt y hệt.
Ngay cả nữ nhân viên cửa hàng cũng càng không phải nói.
Ý lộ ra trong ánh mắt giống như là nói: Tuổi tác lớn như vậy rồi mà còn lợi dụng đứa trẻ con! Thật là ông già không biết xấu hổ!
Tiểu Bảo có tiền, có rất nhiều tiền. Trừ tiền ra thì cậu ta cũng chỉ có hai người bạn thân, cho nên đã đi thẳng một mạch đến cửa hàng bán đồng hồ đeo tay sang trọng nhất ở thành phố Duyên Hải.
Đừng hỏi giá tiền, cậu ta không thèm để ý đến. Mua đồ cho bạn tốt, nói đến tiền chính là làm nhục tình bạn đơn thuần chân chính nhất!
Vệ sĩ thấy một màn này, bọn họ lại một lần nữa ghen tị.
Nói thật, thật sự rất hâm mộ!
Ngày nào bọn họ cũng đụng mặt với cậu chủ Tiểu Bảo. Không những thế thời gian bọn họ bầu bạn với cậu chủ Tiểu Bảo cũng dài hơn. Tại sao lại không thể có đãi ngộ đươc như vậy kia chứ?
Chua! Chua hệt như ăn miếng chanh lớn vậy!
"Đẹp không?" Tiểu Bảo hỏi.
Lâm Phàm nhìn ông Trương: "Tiểu Bảo hỏi ông thấy có đẹp không kìa?"
Ông Trương đung đưa cổ tay đeo đồng hồ, biểu tình vui mừng hưng phấn, nói: "Đẹp, vô cùng đẹp, rất có cảm giác. Tôi cảm giác buốt lạnh, hơn nữa còn nằng nặng. Tôi thích lắm!"
"Tiểu Bảo, cậu thật tốt!"
Tiểu Bảo ngẩng đầu, cười hì hì nói: "Chúng tôi là bạn, mua cho các người, tôi vui mà."
Mà Lâm Phàm cũng là lần đầu tiên đeo đồng hồ, cảm giác thật kỳ quái, nhưng toàn thể mà nói coi như không tệ.
Vệ sĩ cầm thẻ ngân hàng đi trả tiền, lúc thấy giấy tính tiền thì trố mắt nghẹn họng.
Hai cái đồng hồ đeo tay lại hơn hai ngàn vạn.
Mẹ nó!
Bà nội nó, cái này dù có mất cả đời hắn cũng chưa chắc có thể kiếm được.
Trừ phi cậu chủ Tiểu Bảo vui vẻ, thưởng cho bọn họ thì mới có thể.
Đây là đồng hồ đeo tay tốt nhất trong cửa hàng đồng hồ, là báu vật. Thói quen của Tiểu Bảo chính là không cần tốt nhất, mà cần đắt nhất!
Ngươi có thể nói Tiểu Bảo ngu.
Bởi vì đúng là cậu ta thích tiêu tiền.
Nhưng muốn kẻ ngu này mua đồ đắt giá cho ngươi, cơ bản là chuyện không thể nào.
Đại sư Vĩnh Tín đi theo một đường.
Vô cùng sâu sắc cảm nhận được ác ý của người có tiền khủng bố đến nhường nào.
Đúng là có tiền.
Rất bá đạo.
Đại sư Vĩnh Tín nhiều lần cùng trao đổi Tiểu Bảo, hy vọng có thể làm quen một chút, nhưng lại chỉ lấy được sự khinh thường.
Ông ta không phải một người giỏi khoe khoang thân phận của mình.
Nhưng tình huống hôm nay, ông ta cũng không ngại khoe khoang nữa. Cho nên đang lúc tình cờ, ông ta làm bộ cho giấy chứng nhận thân phận rớt ở trước mặt của Tiểu Bảo. Có điều, Tiểu Bảo không nhìn mà một cước đạp lên, lưu lại dấu chân thật dày, cười nói trò chuyện cùng với Lâm Phàm, nói đi chơi ở đâu? Hay là ở đâu ăn ngon.
Điều này làm tổn thương nội tâm của đại sư Vĩnh Tín một cách sâu đậm.
Lão nạp đời này chưa từng thấy qua thằng nhóc con nào giống như vậy.
Ban đêm.
Trời tối.
Bộ phận đặc biệt.
"Tiểu Bảo, tạm biệt."
Lâm Phàm vẫy tay, tạm biệt Tiểu Bảo. Bọn họ được Tiểu Bảo đưa về. Vốn là muốn đưa Tiểu Bảo về nhà, nhưng mà Tiểu Bảo nằng nặc đòi đưa họ về, vậy chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Tiểu Bảo.
"Nhớ nghe điện thoại đó." Tiểu Bảo phất tay một cái nói.
"Được."
Từng chiếc xe limousine sang trọng màu đen lần lượt rời đi.
Ông Trương nói: "Tiểu Bảo thật sự là người tốt."
Lâm Phàm đồng ý gật đầu nói: "Đúng vậy."
Đại sư Vĩnh Tín không trở lại cùng bọn họ, mà đã rời đi trước, chỉ sợ trở lại Bộ phận đặc biệt sẽ bị người khác vô tình bắt gặp. Vậy đối với ông ta mà nói thì đúng là chuyện phiền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất