Chương 285: Có tin xấu, có muốn nghe không? (2)
Lúc này.
Đại sư Vĩnh Tín trở lại chỗ ở của mình, thở dài không tiếng động. Hôm nay tiến triển cũng không nhiều, đều bị thằng nhóc kia cản trở, tới gần một chút thì Lâm Phàm liền bị kéo đi, căn bản không cho ông ta cơ hội đến gần. Mỗi khi ông ta đến gần, Tiểu Bảo cũng sẽ kéo Lâm Phàm chạy về phía trước, chính là không cho ông ta cơ hội đến gần.
Cầm lấy điện thoại ra.
Trong nhóm có tin nhắn.
[Tứ Thiên vương thành phố Duyên Hải.]
Đây là tên nhóm của bọn họ.
Bên trong đang thảo luận chuyện ban ngày, Hằng Kiến Thu bị đưa thẳng đến bệnh viện, thương thế không nặng, xương hình như gãy mấy đoạn, cần đến bệnh viện bó bột, tĩnh dưỡng một thời gian.
Đại sư Vĩnh Tín không tùy ý nói chuyện phiếm ở trong nhóm. Bây giờ ông ta phải giữ vững thái độ khiêm tốn.
Cho đến lúc chiều hướng nội dung cuộc nói chuyện có chút thay đổi, ông ta cảm giác tiếp tục như vậy nữa không được.
[Các người có cảm giác thực lực của thằng nhóc kia mạnh quá đáng hay không? Tôi cũng muốn hỏi một chút xem rốt cuộc cậu ta tu luyện thế nào.]
[Đồng cảm, rất muốn biết.]
[Nếu không chúng ta kéo quan hệ cùng thằng nhóc này gần một chút xem, có lẽ có thể biết đó.]
Đại sư Vĩnh Tín đọc tin trong nhóm, nhất thời lại không thể dễ dàng bỏ qua.
Nếu các người cũng đi la liếm, thế thì sự cạnh tranh của tôi lại càng lớn rồi.
Đại sư Vĩnh Tín trầm tư trong chốc lát, rồi trả lời.
[Các người nghĩ gì vậy? Đều là cường giả thế hệ trước, cường giả đứng đầu, lại không biết xấu hổ như vậy mà đi theo một vị tiểu bối học tập phương pháp tu luyện. Nếu như bị người khác biết, e là sẽ bị cười đến rụng răng.]
[Ôi, Vĩnh Tín rốt cuộc ông cũng xuất hiện, làm gì thế? Cả ngày không thấy bóng dáng ông đâu.]
[Đừng có xía vào chuyện của tôi làm gì? Chuyện này thực làm cho người ta hổ thẹn. Nếu như các vị có người nào muốn đi theo một vị tiểu bối học tập, lão nạp sẽ tuyên truyền rộng rãi cho các người!]
[Ừ... Sao mà tôi luôn có cảm giác hình như ông có hơi chút kích động thế nhỉ?]
Đại sư Vĩnh Tín ở trên internet không hoảng chút nào. Lời này, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến ông ta. Ông ta biết mấy lão già này ai cũng cần mặt mũi.
Nếu quả thật bị truyền đi, mặt mũi khẳng định không nén giận được.
Ông ta chính là muốn hiệu quả này.
[Lão nạp đang tu luyện, thấy các người bàn những thứ này, nên cảm thấy khinh thường hành động của các người mà thôi. Được rồi, tôi đi tụng “Kim Cương Bàn Nhược Kinh” đây.]
Bọn họ không biết đại sư Vĩnh Tín đã bắt đầu nịnh nọt Lâm Phàm.
Suy nghĩ lời của Vĩnh Tín một chút, cảm giác có chút đạo lý.
Hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối tin tưởng Vĩnh Tín có thể làm chuyện như vậy. Một khi để cho mấy lão già đối đầu biết bọn họ học tập một vị tiểu bối tu luyện, còn thật không biết sẽ bị tung tin vịt thành bộ dáng gì.
Suy nghĩ một chút cũng cảm giác đáng sợ.
Bệnh viện Hoa Điền.
Phòng bệnh.
Một người một phòng, lại giống như trong một căn phòng hai gian một phòng khách, một phòng ngủ, nội thất trang bị đầy đủ.
Hằng Kiến Thu nằm ở trên giường bệnh, đùi phải bó thạch cao treo ở nơi đó. Ông ta mặt không cảm giác nhìn lên trần nhà. Cũng không ai biết ông ta đang nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Độc Nhãn Nam vừa mới tới bệnh viện, ban ngày bề bộn nhiều việc, chỉ có thể tranh thủ buổi tối tới hỏi thăm sức khỏe đối phương.
"Như thế nào? Phòng bệnh ở coi như thoải mái nhỉ? Đây là phòng tốt nhất trong bệnh viện đó. Tôi có chút quen biết với Viện trưởng ở đây, nên tất thảy đều là thứ tốt nhất!" Độc Nhãn Nam đưa trái táo gọt xong cho đối phương.
Không đề cập đến chuyện ban ngày chút nào.
Làm đến bây giờ, ý tứ rất rõ ràng, hết thảy đều là bất ngờ, tuyệt đối đừng để ở trong lòng.
"Đúng vậy, đúng thực rất không tệ. À, cấp chín trở lên, tên cảnh giới là gì nhỉ?" Hằng Kiến Thu hỏi.
Độc Nhãn Nam cười nói: "Bị ngu à? Đó không phải là cấp Trấn thành hay sao?"
"Đúng, nói nghe xem, một cường giả cấp Trấn thành bây giờ nằm ở bệnh viện. Là vì gì chứ? Tên kia rốt cuộc là ai?" Hằng Kiến Thu không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.
Nếu như ông ta bị tà vật đánh cho một đòn thì bảo đảm sẽ không nghi ngờ gì. Sức mạnh của tà vật là quá rõ ràng, không phục không được. Nhưng bây giờ mấu chốt chính là một thanh niên trẻ tuổi như vậy, đánh một quyền mà quyền kính tứ tán toàn thân ông ta, nếu không phải Độc Nhãn Nam đỡ cho ông ta một chút, giúp ông ta tránh ít lực, thì nào có phải chỉ gãy một cái chân?
Sợ là có khi còn bị thằng nhãi kia đánh cho liệt người.
Hai bệnh nhân tâm thần đó là chuyện mà Độc Nhãn Nam không muốn nói đến nhất.
Không phải là ông ta sợ tình trạng của hai người họ bị người ta biết được mà là sợ bị người ta biết bọn họ mắc bệnh tâm thần, là dạng người dễ bị lừa gạt nhất. Chỉ cần kẻ khác có kiên nhẫn, có chút biện pháp là có thể lừa được bọn họ rất dễ dàng.
Nhìn Độc Nhãn Nam giống như người có quan hệ sâu sắc với người từng mắc bệnh tâm thần hay sao?
Không có!
Cũng chỉ gặp mấy lần, bị bọn họ gài mấy lần, sau đó nói với tên Hách Nhân kia một tiếng, kí một bản hợp đồng liền lôi kéo về được.
Một khi gặp phải những kẻ tính toán, e là thật sự sẽ bị lừa đi.
"Ha ha, còn tưởng muốn hỏi cái gì. Hóa ra là hỏi cậu ta à? Cũng không ngại mà nói, cậu ta là cường giả ẩn trong rừng sâu núi thẳm được tôi mời ra. Đừng có thấy người ta trẻ tuổi mà khinh thường người ta. Cậu ta là người rất có thiên phú tu luyện đó." Độc Nhãn Nam nói.