Chương 287: Mượn tiền đến bệnh viện thăm hỏi
Nhà trọ!
"Cậu xem đồng hồ đeo tay của chúng tôi có đẹp không?"
Ông Trương châm cứu cho Lưu Ảnh, sau khi thi triển một kim, thì đung đưa cổ tay ngay trước mặt Lưu Ảnh, đồng hồ đeo tay lóe sáng tản ra mùi giàu có.
Nhưng đối với ông Trương mà nói, cái này tượng trưng cho...
Thân phận!
Địa vị!
Quý tộc!
Ông Trương không phải người có mới nới cũ, nhưng ông ta phát hiện Rolex cũng không có cửa so sánh với chiếc đồng hồ này.
"Đẹp, thật là đẹp."
Lưu Ảnh rất hâm mộ, đây là hâm mộ thật sự chứ không phải là giả. Với thu nhập của anh ra, mua một chiếc đồng hồ đeo tay như này thì chắc có thể được. Nhưng nếu để vợ mình biết thì chắc chắn sẽ bị đánh cho chết.
Ông Trương được khen, vui vẻ cười.
"Đây là bạn tốt Tiểu Bảo mua cho chúng tôi."
Người bình thường nói như vậy, nhất định là khoe khoang.
Nhưng ông Trương nói những thứ này không ý tứ gì khác, chỉ là khoe khoang bạn tốt của bọn họ một chút mà thôi.
Lưu Ảnh hâm mộ.
Tôi cũng muốn có người bạn như vậy.
Ting ting!
Điện thoại di động reo.
"Tiểu Bảo gọi điện tới." Lâm Phàm bắt điện thoại, nằm vật xuống trên giường trò chuyện cùng Tiểu Bảo.
Ông Trương nắm ngân châm, ngẩng đầu qua, sự chú ý đều bị thanh âm trong điện thoại hấp dẫn, sau đó bỏ ngân châm vào trong hộp kim châm, nằm ở bên người Lâm Phàm, lắng nghe thanh âm trong điện thoại truyền tới.
Lưu Ảnh trừng hai mắt: Đại sư, chúng ta đang châm cứu đó! Đột nhiên ông rút lui như vậy, tôi không ứng phó nổi! Nghiêm túc xíu đi! Châm cứu xong thì hãy đi nói chuyện tiếp, thế nào?
Bây giờ anh ta không thể động đậy, chỉ nhìn về phía gương, nhìn ngân châm trên đầu, đúng thực rất khẩn trương.
Ông Trương an ủi: "Cậu đừng vội, cho chúng tôi nói chuyện với Tiểu Bảo một lát."
Lưu Ảnh khóc không ra nước mắt: Đại sư, ông không chuyên nghiệp chút nào hết!
Ít nhất cũng phải làm cho tôi xong đã chứ!
Tà vật Công Kê yên lặng đứng ở trong góc. Nhân loại ngu xuẩn đúng là đáng sợ. Đồng thời, loài người đã biết nó là tà vật mà lại còn muốn giữ nó lại, thế là muốn đấu trí, so dũng khí với nó hay sao?
Loài người kiêu ngạo tự đại nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Tà vật anh hùng cũng không phải dễ bị đánh ngã như vậy!
Các người cho là ta bị hàng phục, thật ra thì ta chẳng qua là nằm vùng mà thôi! Làm bộ thần phục, ở giây phút nguy hiểm nhất, đánh cho các người một đòn chí mạng!
Từ đây lật ra một trang mới cho anh hùng tà vật Công Kê.
Thiên anh hùng tà vật.
Ngày bốn tháng tư!
Thời tiết quang đãng, bầu trời xanh biếc cho người cảm giác thật thoải mái.
Kim Hòa Lị một đêm không ngủ, thân là thành viên trọng yếu của Bộ phận đặc biệt, gánh nặng trên người cô ta rất lớn, có một loại trách nhiệm mà phụ nữ không nên chịu.
Máy bay không người lái đưa đi trinh sát dò xét đại đội tà vật đã được cử đi. Có điều, trong tà vật nhất định có con có năng lực cảm ứng rất mạnh nên đã cho tà vật Phi Cầm bắn phá máy bay trinh sát không người lái khiến các cô không thu được tin tức gì hữu dụng.
Nếu muốn biết tình huống cụ thể thì chỉ có phái tiểu đội đi điều tra, nhưng phái tiểu đội đi qua đó thì chắc chắn là ngàn cân treo sợi tóc. Tối đa chỉ có thể trước khi chết, báo tin về được thôi, còn họ thì vĩnh viễn không về được.
Cô gửi email cho từng thành viên, nói rõ tình hình, xác suất còn sống rất thấp. Nếu từ chối tham gia nhiệm vụ lần này thì cứ bỏ qua email.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới chính là, trong chốc lát ngắn ngủi đã có rất nhiều người trả lời lại, nói đồng ý tham gia hoạt động lần này.
Chẳng qua là lúc chọn, thì cần phải chú trọng chọn lựa. Nếu như nói cho Độc Nhãn Nam, đối phương tuyệt đối sẽ không đồng ý, vì tin tức mà chủ động đi chịu chết là hành động rất không sáng suốt.
Kim Hòa Lị cúi đầu suy nghĩ, không biết cửa kính ở trước mặt, nếu như tiếp tục đi tới, thì sẽ đụng đầu vào kính thủy tinh. May mắn thì chỉ làm vỡ kính, không may thì thủy tinh găm đầy người.
Bộp!
Ngay lúc sắp đụng phải kính, bên cạnh có bàn tay xòe ra, mu bàn tay dán lên tấm kính, lòng bàn tay đỡ trán của Kim Hòa Lị.
“Hình như trông cô không được khỏe?”
Lâm Phàm cùng ông Trương dắt gà ra ngoài, thấy có người sắp đụng phải cửa ra vào thì đưa tay mình ra, cản giữa người nọ và tấm kính.
“Cảm ơn.”
Kim Hòa Lị thấy cửa kính, biết nếu như không có bàn tay này giúp cô ta, nhất định sẽ đụng cả người vào. Lúc thấy đối phương là ai, sắc mặt cô ta có hơi thay đổi một chút.
Hai người mắc bệnh tâm thần.
"Tài châm cứu của ông Trương rất lợi hại, có thể giúp cô châm mấy kim, có muốn không?" Lâm Phàm hỏi.
Lâm Phàm nhiệt tình giúp người, thích quảng cáo cho ông Trương.
Anh rất hy vọng tất cả mọi người đều có thể thấy điểm sáng của ông Trương, chỉ là người có thể biết sự lợi hại của ông Trương, thật sự là quá ít.
Kim Hòa Lị, so với bất kì người nào thì cô ta càng tò mò về hai bệnh nhân tâm thần này hơn.
Chẳng qua là cũng biết bọn họ rất nguy hiểm.
Kết quả điều tra của cô ta cho thấy Độc Nhãn Nam đã từng bị hai người này chỉnh.
Thể trạng không hề thua kém, là nhân vật nguy hiểm.
"Không cần, cảm ơn."
Kim Hòa Lị từ chối, đẩy cửa kiếng ra, đi ra ngoài. Bây giờ, trạng thái của cô ta cũng không được tốt. Không có đủ tinh lực đối phó với hai tên bệnh nhân tâm thần này. Chờ sau khi tinh thần ổn định lại mới lại nói chuyện với bọn họ.
"Chờ một chút..." Lâm Phàm hô.
Bệnh viện Hoa Điền.
Lâm Phàm xách một hộp sữa bò, ngẩng đầu nhìn chỗ quen thuộc. Nơi này chính là cái nhà thứ hai của bọn họ. Về đến nhà, bọn họ cảm thấy rất an tâm, tựa như được ôm trong lồng ngực ấm áp vậy.
"Vị tiểu thư mới vừa nãy kia thật đúng là người tốt."