Chương 291: Đừng khóc, mời ông ăn đậu hũ thối
Cục diện mà người khác không cách nào kiểm soát được thì sẽ đến anh ta tự mình ra trận, dùng thực lực tuyệt đối mà trấn áp, đỡ cho bệnh viện Hoa Điền một cơn phong ba.
Anh ta cũng biết.
Chỉ cần chỗ nào có hai tên bệnh nhân tâm thần này thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Không phải bọn họ nằm viện thì sẽ là người khác nằm viện.
Đây là kinh nghiệm đúc kết được qua nhiều năm.
Cơ bản cũng không cần thay đổi.
Thế nào cũng sẽ là như vậy.
Đại sư Vĩnh Tín đợi ở dưới lầu. Thân phận của ông ta không thể để lộ cho người khác biết được. Ông ta đang chủ động lấy lòng tiểu bối. Bất kể nói thế nào thì mặt mũi vẫn phải cần.
Điều duy nhất làm cho ông ta nhức đầu ấy chính là: thằng nhóc con tên Tiểu Bảo không dễ đối phó chút nào .
Bộ phận đặc biệt, phòng nghiên cứu khoa học.
Ông Trần mặc đồng phục làm việc màu trắng, đứng trước máy móc đang hoạt động, mỗi một máy thể hiện số liệu đạt đến giá trị tột cùng.
Trong suốt mấy thập niên qua, ông ta chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.
Năng lượng phản ứng quá kinh khủng.
"Quả nhiên không khác lắm so với suy đoán của mình."
Lúc trước ông Trần đã nói, trong mảnh vụn này chứa năng lượng rất kinh khủng, thậm chí còn liên quan đến bí mật kinh người nào đó.
Ngay sau đó.
Một nhân viên trẻ tuổi nói: “Thầy, có kết quả rồi. Năng lượng ẩn chứa trong mảnh vụn này đã đột phá đến giới hạn năng lượng mà chúng ta biết. Em gọi nó là thần tính.”
“Thứ thuộc về thần sao?” Ông Trần lẩm bẩm.
“Thầy, em nghĩ đây là thành quả mà từ trước đến giờ chưa bao giờ chúng ta nghiên cứu ra được, cái này có thể dùng để ủng hộ cho lý luận thần thoại cổ đại.”
Nhân viên trẻ tuổi này là học trò đắc lực nhất trong tay ông Trần. Trên thế giới, chỉ số thông mình của anh ta cũng có thể đứng vào top 10. Ngay đến cả ông Trần cũng tự thẹn không bằng. Nếu như không phải là có kinh nghiệm mấy chục năm, chưa chắc ông ta đã có thể dạy được cho cậu học sinh này kiến thức gì hữu dụng.
Mà Tô Tề cũng được người ngoại giới công nhận vì có vinh dự là học sinh mạnh nhất của ông Trần.
“Em nói những thứ này có thật sự tồn tại không?” Ông Trần hỏi.
Không phải ông ta không tin những thứ này, mà là với những nhân viên nghiên cứu khoa học như họ mà nói thì càng tiếp xúc càng phát hiện ra, thế giới này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Càng đi vào vực sâu thì càng phát hiện vực sâu đáng sợ đến thế nào.
Tô Tề trầm giọng nói: “Ở nước ngoài em có quen mấy người bạn. Bọn họ cũng là thành viên ở cac phòng nghiên cứu lớn. Theo em biết, nước ngoài cũng bắt đầu tiếc xúc với các nhân vật trong thần thoại rồi.”
Ông Trần không ngờ bí mật lại bị vạch trần như vậy.
“Khi nãy phòng Giám sát có gửi tin tới, nói có một đám tà vật di chuyển tới hướng thành phố Duyên Hải. Em nghi ngờ việc đám tà vật đó di chuyển là do có liên quan đến mảnh vụn này. Căn cứ theo kết quả kiểm tra của chúng ta, trên mảnh vụn này vẫn có một dạng năng lượng vật chất vô hại với nhân loại tản ra. Nhưng đối với tà vật mà nói, hình như là có sự trợ giúp rất lớn.”
Tô Tề cảm thấy hưng phấn vì có thể nghiên cứu được những thứ này.
Chẳng qua là cũng không dám tưởng tượng đến nguy hiểm có thể gặp phải.
"Mọi người tiếp tục nghiên cứu." Ông Trần dặn dò, sau đó rời khỏi phòng nghiên cứu. Bây giờ ông phải nói lại chuyện này cho Độc Nhãn Nam nghe. Chuyện liên quan đến an nguy của cư dân thành phố Duyên Hải thì không phải là chuyện nhỏ.
Nếu quả thực là do mảnh vụn này hấp dẫn lôi kéo tà vật đến thìđịnh lý Ma thần kia là vấn đề gì đây?
Hay là nói từ đầu đến cuối hai chuyện này có liên quan đến nhau.
Phòng làm việc.
Độc Nhãn Nam đứng ở trước cửa sổ sát đất, hút thuốc, nhìn ra bên ngoài thành phố, tâm tình có chút nặng nề. Chuyện gần đây khiến ông ta rất phiền não, hút hết điếu này đến điếu khác.
Trong gạt tàn cũng đầy đầu lọc.
“Thật khó khăn quá!”
Độc Nhãn Nam rất khó chịu. Lúc không có ai thấy ông ta mới có thể lộ ra được mặt yếu ớt của mình. Ở trước mặt người ngoài, ông ta vẫn luôn là vị thủ lĩnh bá đạo, là người đàn ông đổ máu không đổ lệ.
Cốc cố!
Tiếng gõ cửa.
Ông Trần đẩy cửa vào trong, cau mày phẩy tay một cái: “Hút thuốc nhiều không tốt, dễ sinh bệnh lắm đấy. Tuổi còn trẻ, phải biết kiềm chế.”
“Cảm ơn ông Trần nhắc nhở, hút xong bao này thì sẽ hút ít lại.” Độc Nhãn Nam cười nói.
Dĩ nhiên.
Đối với người nghiện thuốc như Độc Nhãn Nam mà nói, một bao này hết thì lại đến bao khác, mãi không hết được một bao.
"Ông Trần, có phải có cái phát hiện gì mới hay không?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Ông ta rất có lòng tin với phòng nghiên cứu khoa học của thành phố Duyên Hải. Mặc dù cũng không thể nào sánh được với bên phía trụ sở chính nhưng có điều, ở phương diện nhân tài mà nói thì không thua kém chút nào. Đơn cử là ông Trần và đám học sinh của ông ta, ai nấy đều là hàng đầu trên thế giới rồi.
Ông Trần nói: "Quả thực là có phát hiện. Mảnh vụn kia chứa năng lượng khổng lồ. Học sinh Tô Tề của tôi đã gọi năng lượng này là Thần tính, hơn nữa còn có dự cảm rằng việc tà vật di chuyển có quan hệ rất lớn với mảnh vụn này."
"Có quan hệ?" Độc Nhãn Nam thần sắc ngưng trọng, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ có quan hệ với mảnh vụn này: "Có thể chắc chắn không?"
"Chẳng qua là suy đoán." Ông Trần cũng không dám quả quyết. Dẫu sao đây chỉ là một kiểu suy đoán mà thôi: "Từ trong mảnh vụn có một kiểu năng lượng vật chất tản ra. Năng lượng này không có chỗ hại với nhân loại, nhưng với tà vật lại có tác dụng tăng cường. Năng lực bất diệt của con tà vật Chương Lang Ma kia rất có khả năng liên quan đến mảnh vụn này."
"Còn có một việc, không biết có thể nói hay không."