Chương 292: Đừng khóc, mời ông ăn đậu hũ thối (2)
Độc Nhãn Nam nói: "Ông Trần, giữa ông và tôi còn cái gì mà không thể nói nữa? Mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là bảo vệ thành phố Duyên Hải, cái khác không quan trọng."
"Chúng ta nghiên cứu phát hiện, niên đại tồn tại của mảnh vụn này là từ rất lâu rồi. Hình như là bị người ta đào lên." Ông Trần nói.
Nếu quả thật là như vậy, thế thì đã nói rõ, có người phản bội trụ sở chính, hợp tác cùng tà vật. Mảnh vụn này được chôn sâu dưới lòng đất cũng đồng nghĩa là biến mất khỏi lịch sử dài đăng đẵng, căn bản không có cơ hội được thấy ánh Mặt trời nữa.
Độc Nhãn Nam để lộ ra biểu tình rằng ông ta sớm đã biết bên phía trụ sở chính có kẻ phản bội.
“Tôi biết. Cho nên bây giờ tôi căn bản không tin được tình hình bên phía trụ sở chính nữa. Nói thật, kẻ phản bội trong trụ sở chính rốt cuộc là ai cũng không biết được. Nhưng cái có thể xác định chính là, địa vị của tên phản đồ đó không thấp.”
Ông Trần là người đáng tin tưởng. Ông ta vì thành phố Duyên Hải mà đã cho đi quá nhiều.
Ông Trần thở dài, nói: “Hôm nay cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Được rồi, tôi phải đi tiếp tục nghiên cứu đây. Hy vọng có thể sớm tìm ra được số liệu cụ thể.”
"Chờ một chút." Độc Nhãn Nam dò hỏi: "Ông Trần, bây giờ tà vật di chuyển thế này có nên thông báo cho người dân biết hay không? Hay là cứ để người dân không hay biết gì, tất thảy đều để cho Bộ phận đặc biệt xử lí?"
Ông Trần cười nói: "Tôi chỉ làm nghiên cứu khoa học. Vấn đề này cứ đi hỏi con bé Kim Hòa Lị kia đi. Đừng thấy con bé còn trẻ mà lầm, con bé cũng rất có chủ kiến, đầu óc cũng rất thông minh."
Chờ sau khi ông Trần rời đi.
Độc Nhãn Nam lại theo thói quen đốt một điếu thuốc, hít sâu một cái, phun khói phì phì, rất khó chịu. Nhiều năm qua như vậy, thành phố Duyên Hải vẫn luôn tương đối an toàn, sao đột nhiên lúc này lại xảy ra nhiều chuyện thế này kia chứ?
Nếu như Lâm Phàm ở đây, nhất định sẽ nói cho ông ta rằng: “Vì tôi xuất sơn rồi!”
Chuông điện thoại di động vang lên, Độc Nhãn Nam bắt máy.
“Bạn của ông xảy ra chuyện rồi…”
Giọng nói của Lý Lai Phúc vang lên ở đầu dây bên kia.
Độc Nhãn Nam nghe điện thoại, có hơi hoang mang, không biết có phải gọi nhầm hay không? Nhìn kỹ một chút thì hình như là không phải.
Mẹ nó! Ở bệnh viện mà cũng xảy ra chuyện cho được!
Có bệnh à?
Khu phố xá sầm uất.
Tâm trạng của đại sư Vĩnh Tín không tốt lắm. Ông ta híp mắt, nhìn thằng nhóc con đi ở phía trước. Được đấy! Ông ta chưa đi cùng Lâm Phàm được bao lâu thì lại xuất hiện thằng nhóc con chẳng biết từ đâu nhảy ra này kéo thẳng Lâm Phàm đi. Căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện.
Thậm chí thỉnh thoảng quay đầu nhìn, ánh mắt toàn là miệt thị.
Địa sư Vĩnh Tín đuổi theo, cười hỏi: “Bạn nhỏ, không đi học hay sao?”
Tiểu Bảo nhìn ông ta, nói: “Trường học bị tà vật phá hư rồi, đang sửa chữa, không có cách nào đi học được.”
Lúc nói lời này, dương dương đắc ý.
Chuyện vui nhất là trường bị phá.
Hiệu trưởng luôn thúc giục đơn vị thi công nhanh chóng sửa chữa, phải trong thời gian ngắn nhất hoàn tất sửa chữa trường học.
Mà Tiểu Bảo lại lén gọi bên thi công đến, cho họ một khoản tiền, ý tứ rất rõ ràng chính là tốc độ thi công phải chậm lại, kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lãnh đạo đơn vị thi công không hiểu gì.
Suy nghĩ của người có tiền đều khó giải thích như vậy. Có điều, có tiền trong tay thì ông ta cũng chẳng để ý, muốn thế nào thì là thế nấy. Hiệu trưởng thúc giục thì nói là nguyên vật liệu khó tìm. Bây giờ thành phố bị hư hại nghiêm trọng như vậy, cung không đủ cầu, nào còn cách nào.
Nỗi hận tà vật trong lòng đại sư Vĩnh Tín đạt đến mức tận cùng.
Tà vật Công Kê không rét mà run.
Ác ý nồng đậm từ đâu ùa tới.
“Tiểu Bảo, cậu ở nhà cũng phải học đó.” Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Bảo, nói.
Anh chưa từng đi học, ngẫm nghĩ một chút cũng thấy tiếc. Mà ông Trương lại thích học kiến thức mới, cho nên bây giờ mới được thông minh như thế.
Giáo sư Tinh Không có nói với Lâm Phàm rằng anh có thể dựa vào mặt mình mà kiếm cơm. Tài hoa với anh mà nói thì không đúng chút nào, phải để cho người khác có cơ hội, đừng có cái gì cũng chiếm hết, phải để ý trung hòa.
Lâm Phàm cho rằng nói rất có lí.
Tiểu Bảo cười hì hì nói: “Tôi biết rồi, lần nào thi tôi cũng được hạng nhất hết.”
“Tiểu Bảo thật là giỏi.” Lâm Phàm khen ngợi.
Bọn vệ sĩ theo sau lưng cảm nhận được ác ý sâu đậm. Cậu chủ Tiểu Bảo đúng thực rất thông mình, chẳng qua cái trí thông minh này không dùng cho việc học. Năng lực dùng tiền của cậu ta rất đáng sợ.
Bạn học cả lớp đều bị cậu ta mua chuộc, cho dù có ai không phục cậu chủ Tiểu Bảo thì cũng không có cách nào. Người không phục đều rất khốn, theo cách nói của cậu chủ Tiểu Bảo thì không đáng để mua chuộc.
Có được lời khen ngợi từ Lâm Phàm, Tiểu Bảo rất vui.
Cậu ta rất thích được ở cùng với Lâm Phàm.
“Mấy ngày nữa chúng ta có thể đi cắm trại không?” Tiểu Bảo hỏi, đầy mong đợi.
Lâm Phàm nói: “Được.”
Đại sư Vĩnh Tín nhắc nhở: “Tốt nhất là không nên, ngoài ngoại ô quá nguy hiểm, có tà vật đó.”
Ngoài ngoại ô có tà vật thì cũng không phải là chuyện gì bí mật. Hàng năm cũng có không ít người chết ở ngoại ô. Cũng chẳng còn cách nào. Người chết quá nhiều rồi, chẳng trách bọn họ lại nghĩ như thế.
Tiểu Bảo dĩ nhiên biết ngoại ô có tà vật. Cậu ta mong đợi nhất là được đi cắm trại. Từ nhỏ đến lớn chưa từng được đi ra ngoài rồi.