Chương 290: Tin tưởng đều thường xuất phát từ việc là người xa lạ (2)
Thủ pháp của ông Trương có tiến bộ rất lớn.
“Có cảm giác gì không?” Ông Trương hỏi.
Hằng Kiến Thu nói: “Không có.”
“Tình trạng bình thường.” Tay ông Trương lại cầm kim châm lên. Ông Trương đã thí nghiệm rất nhiều lần, kinh nghiệm khá phong phú, khó mà xảy ra chuyện gì không may.
Thủ pháp này của ông ta rất đặc thù, có thể trở thành tuyệt học gia truyền.
Cho dù có người lén cướp cũng học không nổi.
Kiến thức bao hàm bên trong quá phong phú. Người thường không thể đụng vào.
“Kim thứ hai!”
“Kim thứ ba!”
Hằng Kiến Thu càng lúc càng tin tưởng sự lợi hại của ông Trương. Kim châm đâm vào đầu lại chẳng có lấy chút cảm giác gì. Tay nghề ổn định thế này đủ để thắng được không ít người.
Đại sư không hổ là đại sư.
Dù vẫn chưa thấy kết quả, nhưng quá trình lại đủ khiến người ta tin phục, cũng đủ để tự xưng là ngân châm thánh thủ, có thể mở được trường dạy.
Độc Nhãn Nam vận khí tốt thật, cao thủ này cũng có thể tìm được! Lại còn tìm được tận những hai người! Nếu như có thể lôi kéo được đến trụ sở chính thì tốt biết bao!
Đúng thực là ông ta có ý nghĩ như vậy!
Suy tính chờ sau khi xong việc sẽ trò chuyện một lúc với hai người này. Chỉ cần họ đồng ý thì có bắt ông ta phải xin lỗi tà vật cũng không thành vấn đề.
Tà vật Công Kê không dám nhúc nhích.
Nó đã từng cho là hai tên nhân loại kia rất ngu xuẩn. Sau đó lại phát hiện người tên Lâm Phàm này rất kinh khủng. Tiếp sau đó lại phát hiện người gọi là ông Trương này cũng kinh khủng không kém. Nó đã từng tận mắt thấy ông ta với cái ngón nghề châm cứu đó khiến cho hai tà vật đồng bào với nó chết thảm dưới ngân châm của ông ta.
Mà bây giờ...
Đúng là con người ngu xuẩn.
Thế mà cũng dám cho ông ta châm cứu, e là nguy hiểm đây.
Kim thứ mười một!
Kim thứ mười hai!
Hằng Kiến Thu phát hiện tim mình đập rất mạnh, tốc độ máu huyết lưu thông cũng tăng nhanh.
"Có chút cảm giác."
Nghe được lời của đối phương.
Ông Trương rất nghi ngờ, có cảm giác?
Hình như trước kia ai cũng nói là không có cảm giác gì. Không biết có phải là tay nghề châm cứu có tiến bộ hay không?
“Tình trạng bình thường.”
Tay ông ta cầm cây kim châm cuối cùng. Sắp châm đến cây kim thứ mười ba rồi, có tác dụng gì hay không thì phải xem cây kim này rồi.
Kim thứ mười ba ghim xuống!
Hằng Kiến Thu rất tin tưởng vào tay nghề châm cứu của ông Trương. Đột nhiên, ông ta cảm nhận được cái gì đó không đúng. Có điều, tất cả đã chậm. Mới vừa muốn nói gì, hai mắt đã tối sầm, cổ nghiêng một bên, hôn mê.
Lúc bọn họ đang châm cứu, một y tá đẩy cửa vào. Người có thể ở phòng bệnh VIP đặc biệt ở đây đều là người có thân phận địa vị. Cô ta nghe được tin tức hành lang rằng người ở trong phòng bệnh VIP này là người được đưa tới từ Bộ phận đặc biệt. Hình như rất có địa vị, ngay cả viện trưởng cũng đích thân dặn dò y tá và hộ lý phải để ý.
Cô ta vào phòng bệnh vừa hay thấy có người châm cứu cho bệnh nhân nhưng không cản lại.
Cô ta cho rằng đấy là bác sĩ tư, cho nên đứng quan sát từ đầu chí cuối. Khi thấy Hằng Kiến Thu nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên, cô ta còn thán phục rằng tài châm cứu thật cao siêu, lại có thể làm cho người ta ngủ một cái dễ dàng như vậy.
Tít! Tít!
Tiếng báo động của máy vang lên.
Y tá kịp thời phản ứng lại, nhìn số liệu trên máy, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến tái mét, cứ theo cái đà này…
“Á! Giết người rồi!”
Y tá gào lớn.
Sau đó, cô ta nhìn thấy được mặt của Lâm Phàm và ông Trương. Liếc một cái là nhận ra ngay họ là ai…
Hai bệnh nhân tâm thần!
“A! Xỉu mất!”
Người y tá nhát gan không cách nào tiếp nhận được đả kích nặng gấp đôi này, cô ta xỉu ở trong phòng bệnh. Tiếng kêu thảm của cô ta vang dội khắp hành lang.
Bác sĩ và y tá ở ngoài nghe được tiếng kêu bèn chạy tới.
Cái đầu tiên đập vào mắt chính là hai bệnh nhân tâ, thần, ngay sau đó là y tá ngã nằm dưới đất, còn có cả người bệnh trên giường.
“Mau đi báo cho viện trưởng, xảy ra chuyện rồi.”
Bác sĩ trưởng khoa mới nói chuyện với hai bệnh nhân tâm thần nọ nhỏ giọng dặn dò y tá.
Đến thăm bệnh chỗ nào chứ?
Đến giết người thì có!
Lâm Phàm cùng ông Trương hai mắt nhìn nhau. Với họ mà nói tình hình này hình như có hơi phức tạp.
Ông Trương nói: “Tôi tin chắc rằng mình thành công.”
Lâm Phàm vỗ bả vai ông Trương, nói: “Ừ, tôi tin ông thành công. Bây giờ chẳng qua là di chứng sau khi chữa khỏi mà thôi. Đại sư Vĩnh Tín còn đang chờ chúng ta dưới lầu. Chúng ta đi tìm ông ấy đi.”
“Được.” Ông Trương nói.
Hai bệnh nhân tâm thần muốn rời đi, ai dám cản? Trừ phi là muốn nói chuyện với bọn họ.
Phòng làm việc trong bệnh viện.
Lý Lai Phúc hưởng thụ vinh dự mà cái chức Viện trưởng này mang tới.
Lúc mới lên chức Viện trưởng, ông ta rất kích động, tối ngủ cũng không yên giấc. Sau đó thì dần dần thành quen, cũng không còn cảm giác hưng phấn như lúc đầu.
Ngày thường cũng chỉ uống miếng trà, hút điếu thuốc, lướt lướt mạng xã hội. Đôi khi cảm thấy buồn chán thì đăng bừa cái gì lên, xem người khác nịnh nọt tâng bốc mình, tâm tình trong nháy mắt vui vẻ hơn nhiều.
Một y tá hốt hoảng chạy vào: “Viện trưởng, phòng bệnh VIP xảy ra chuyện rồi!”
Lý Lai Phúc nhíu mày, mặc dù vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng anh ta biết chuyện này không ổn. Sau mới biết được là chuyện do hai bệnh nhân tâm thần làm ra, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Lý Lai Phúc đeo mắt kính lên, biểu tình nghiêm trọng đi tới khu nội trú.
Rất hiển nhiên.
Một trận ác chiến sắp xảy ra.