Chương 300: Ngày hôm nay hơi dài (6)
Trước kia thì không thấy gì, mãi sau khi bọn họ rời đi thì mới phát hiện ra. Hóa ra kinh sợ đã biến thành một màn không thể thiếu trong cuộc sống của những hộ lí, bác sĩ này. Trong nhất thời, không có kinh sợ thì cũng có chút không quen.
Mới vừa nghĩ thế, chính bản thân họ cũng thấy sợ.
Sao lại có ý tưởng như vậy được nhỉ?
Bị bệnh nhân tâm thần dọa sợ thành quen, đây là chuyện rất đáng sợ!
Phòng bệnh 666.
Viện trưởng Hách nói mọi người rời đi, để cho hai người họ ở trong phòng bệnh cũ của mình. Người từ xa về đều thích ngửi mùi gian phòng từng là của mình, không nên quấy rầy.
Nhóm hộ lí nhìn hai người bệnh kia, cũng muốn biết Lâm Phàm và ông Trương gặp chuyện gì ở bên ngoài.
Tuy đây là chuyện nhỏ thôi, nhưng viện trưởng tự mình nói ra, vậy cũng là có đạo lí.
Đừng để ý có phải nịnh hót hay không. Chỉ cần nhớ kỹ, lời viện trưởng nói vĩnh viễn đều là đúng.
Bên trong phòng bệnh.
"Là thư cô ấy gửi tới à?" Ông Trương hỏi.
"Không sai, là bạn gái tôi." Lâm Phàm vừa mở lá thư, vừa nói.
Ông Trương nói: "Trước kia không phải cậu nói là vợ hay sao?"
Lâm Phàm nghi ngờ nói: "Có không?"
"Hình như là không có."
"Tôi cũng có cảm giác không có."
Trong phong thư là một lá thư màu hồng, tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Là mùi nước hoa sao?
Không... Kia là mùi thơm của phụ nữ, cũng là mùi hương của xử nữ.
Ai nói người bệnh tâm thần không có bạn qua thư chứ?
Anh không chỉ có bạn qua thư mà còn là một người bạn qua thư xinh đẹp. Nhưng dường như giữa hai người có một hiểu lầm nho nhỏ.
Nội dung thư như sau:
“Xin chào bác sĩ Lâm.
Tôi đã ngắm bầu trời sao, cảm xúc khá sâu. Có thể được làm bạn thư với bác sĩ Lâm là may mắn của tôi. Bác sĩ Lâm là người có học vấn nhất trong số những người mà tôi đã quen biết. Tôi rất lo, lo rằng mỗi lần gửi thư hồi âm cho anh, anh sẽ chê cười vì sự nông cạn của tôi.
Đồng nghiệp của tôi cũng rất hâm mộ tôi có thể kết bạn được với bác sĩ Lâm. Tôi đã từng tưởng tượng ra cảnh hai chúng ta gặp mặt. Nhưng tôi phát hiện, bây giờ mình không hề ưu tú, nếu như gặp mặt sẽ khiến cho anh thất vọng. Vậy nên khoảng thời gian này, tôi sẽ đọc nhiều sách hơn, quan sát thế giới xung quanh nhiều hơn. Hy vọng có thể đạt được đến trình độ như anh.
Những ngày gần đây thành phố Duyên Hải rất không an toàn, tà vật lại đến, anh phải chú ý an toàn của mình.”
Lâm Phàm cùng ông Trương cầm lá thư, xem hết lần này đến lần khác, sau đó hai người nhìn nhau, ánh mắt cho chút mơ màng.
“Không hiểu ý của cô ấy lắm.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: "Lần này chúng ta đưa cái gì mới được đây?"
Hai người suy tính.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Gà Mái ngồi xổm ở nơi đó.
Tà vật Công Kê phát hiện hai ánh mắt kia. Trong lòng nó có cảm giác bất an. Sau đó nó liền thấy hai tên nhân loại ngu xuẩn đi về phía mình, nó lập tức vỗ cánh.
Đáng chết!
Rốt cuộc các người muốn làm gì?
Buông anh hùng ra!
Tà vật anh hùng không thể bị làm nhục! Đám nhân loại đáng chết này!
Nó dùng thân thể yếu ớt bảo vệ chút tôn nghiêm sau cùng.
Lâm Phàm nhổ lông gà trên người Gà Mái, viết thư hồi âm, dẫn theo ông Trương đi gửi thư cho hộ lí.
Hộ lí thấy hai bệnh nhân tâm thần đã lâu không gặp, muốn ôm bọn họ, nói với bọn họ sao bây giờ mới về? Thật nhớ họ biết bao.
Nhưng nỗi sợ từng có rất khó mà tan đi.
Muốn đến gần nhưng lại lui về sau, cảnh tình cảm này diễn rất đạt. Nếu như đây đang là phim điện ảnh tình cảm, thì chắc chắn sẽ thốt lên rằng: “Biểu cảm tuyệt vời! Lộ ra được sự chân thật! Có thể giành giải!”
“Lý Ngang có ở đây không?” Lâm Phàm hỏi.
Tuy anh là bệnh nhân tâm thần, nhưng anh vẫn luôn giữ trong lòng chuyện mình nợ tiền. Bây giờ anh chưa có tiền trả lại cho đối phương, chỉ là anh muốn nói: “Tôi nhớ mình còn nợ tiền của anh. Anh đừng lo. Tôi không phải loại người có nợ không trả.”
Hộ lí nói: “Anh ta vẫn đang ở bệnh viện.”
"Bệnh viện? Tại sao anh ta lại ở bệnh viện?" Lâm Phàm hỏi.
Hộ lí chớp mắt.
Tại sao lại ở bệnh viện? Hỏi hay lắm. Trong lòng không có chút suy tính nào sao?
"Bị cảm." Hộ công không dám nói thật.
Anh ta là một hộ lí có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không tạo bất cứ vấn đề gì cho người bệnh tâm thần hết, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu như không may, chọc giận bệnh nhân tâm thần nữa thì rất có thể anh ta sẽ đi vào bệnh viện làm bạn với Lý Ngang.
Lâm Phàm cảm giác đồng tình sâu sắc nói: "Nếu như anh gặp anh ta thì phiền anh nói với anh ta rằng tiền tôi thiếu anh ta, tôi sẽ trả. Tôi vẫn luôn nhớ trong lòng."
"Được." Hộ lí mỉm cười kêu.
Trong lòng cũng rất sợ.
Lý Ngang đáng thương. Chắc chắn là bị bệnh nhân tâm thần uy hiếp, cướp tiền. Thật may là anh ta nghèo rớt mồng tơi. Cứ cho là hai bệnh nhân tâm thần này muốn cướp của anh ta thì cũng vô ích. Anh ta không có tiền thì biết làm sao?
Cũng không lâu lắm.
Lâm Phàm cùng ông Trương chuẩn bị rời đi. Bọn họ còn công việc, tranh thủ ít thời gian về thăm nhà một chút, đã không tuân theo nguyên tắc công tác, trong lòng bọn họ có chút tự trách.
"Đi thôi."
"Ừ."
Viện trưởng Hách đứng ở cửa, vẫy tay với bọn họ một cái, chật vật nặn ra mấy giọt nước mắt.
"Có thời gian thì về thăm nhà một chút."
Hách Nhân rất coi trọng kiểu mẫu sống chung bây giờ. Qua nhiều năm rồi, ông ta luôn nghiên cứu hai bệnh nhân này. Đúng thực là bọn họ có bệnh tâm thần, nhưng ăn nói chính trực, chỉ là suy nghĩ có chút vấn đề mà thôi. Có điều, có vấn đề cũng không có nghĩa là thật sự có bệnh.