Chương 301: Ngày hôm nay hơi dài (7)
Ngay lúc Viện trưởng Hách chuẩn bị trở về phòng làm việc, Tiểu Khải đi đến bên cạnh ông ta, nhỏ giọng nói: “Viện trưởng, tôi có chuyện muốn thông báo.”
"Nói đi."
"Chúng tôi có một nhóm chat công việc nhỏ. Bọn họ nhắn tin vào trong nhóm chat bàn chuyện rời thành phố Duyên Hải. Có mấy dì ở nhà ăn cũng đang chuẩn bị nghỉ việc.”
Viện trưởng Hách ý vị sâu xa nhìn Tiểu Khải, vỗ bả vai anh ta, nói: “Ừ, tốt lắm. Tiếp tục ẩn náu đi, tôi sẽ có cách giải quyết chuyện này.”
“Dạ, viện trưởng.” Tiểu Khải nói.
Anh ta cảm giác được Viện trưởng xem trọng mình.
Anh ta tuổi còn quá trẻ, cuộc sống vô lo. Nhưng anh ta còn hy vọng có thể được bảo đảm cho cuộc sống vô lo này của mình tại bệnh viện này. Kì thực, anh ta không lo lắm về vấn đề công việc.
Vị trí gác cổng ở bệnh viện tâm thần là công việc đòi người làm phải có lý trí, dũng khí. Nói một câu khoe khoang, người làm được thế này rất ít.
Anh ta làm như vậy chính là mong được Viện trưởng để mắt tới, tăng thêm cho ít tiền lương.
Tuổi trẻ lúc nào cũng sôi động như vậy.
Chỗ nào đó lại bắt đầu chộn rộn lên.
Cuộc sống không có tiền thật là khó chịu. Anh ta hy vọng có thể gặp được chỗ dựa trong đời mình, có chút tiền nữa là được…
Cầu lớn Khoa Giang.
Bíp! Bíp!
Từng chiếc xe một bóp kèn. Cây cầu vốn thông thoáng bây giờ lại kẹt cứng.
“Trước mặt có thể biết điều chút không?”
“Đừng có nhấn kèn nữa, kẹt cứng rồi. Ồn đến muốn nổ đầu!”
“Mẹ! Nhiều người chạy như vậy có chút đáng sợ đấy!”
“Anh muốn chạy đi đâu?”
“Tôi về chỗ mẹ lánh đi ít lâu. Người anh em thì sao?”
“Tôi đi tìm bạn.”
Bộ phận đặc biệt đã có thông báo, không ít người hoảng sợ tinh thần không yên.
Đại quân tà vật di chuyển về phía thành phố Duyên Hải thật sự rất dọa người. Bọn họ tin tưởng rằng Bộ phận đặc biệt phòng thủ được. Nhưng đến lúc nguy hiểm thì không cần biết thế nào, chạy nhất định là đúng!
Mấy chục ngàn người muốn chạy, đường tất nhiên sẽ kẹt.
Cây cầu kia là đường tắt để rời thành phố Duyên Hải. Chỉ cần có một chiếc xe không tuân thủ luật giao thông thì ắt sẽ xảy ra ách tắc nghiêm trọng.
Lâm Phàm và ông Trương đi bên cầu, nhìn từng chiếc xe hơi một đậu ở đó, dò hỏi: “Ông Trương, ông nói xem họ đang làm gì?”
Ông Trương nói: “Tôi nghĩ là họ đang ngắm thuyền. Chắc giống chúng ta, thích ngắm thuyền vô cùng.”
“Ông nói có lý.”
Lâm Phàm cho rằng ông Trương thật sự rất thông minh, năng lực quan sát rất mạnh, có thể phát hiện được chi tiết mà anh không phát hiện ra.
Ò e! Ò e! Ò e!
Thanh âm quen thuộc.
Thấy một chiếc xe cứu thương màu trắng bị kẹt ở giữa cầu, cánh tay của người lái xe với ra bên ngoài, bất đắc dĩ vỗ cửa xe, gắt giọng hô: “Trên xe có người bệnh, có thể nhường đường được không?”
Tài xế rất vội, tâm tính sắp không chịu được, quay đầu nhìn đứa bé ngồi cạnh người bệnh, trấn an: “Sắp được rồi. Đừng vội!”
Tài xế cũng không hiểu tình huống này là sao?
Lúc tới không sao, lúc về lại xảy ra chuyện thế này.
Họ chặn đường ra khỏi thành phố là chuyện bình thường, nhưng đây là đường quay vào thành phố thế mà cũng bị chặn kín! Có biết luật giao thông không?
Bây giờ tài xế thật không biết phải thế nào mới được. Cứ theo tình hình này thì bệnh nhân phía sau có thể cầm cự được hay không, rất khó nói.
“Xin chào.”
Lâm Phàm đứng ở bên ngoài xe, nhìn vào bên trong, có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng là người quen nữa.
Tài xế nhìn Lâm Phàm: “Xin chào?”
Lâm Phàm thấy chân mày tài xế nhíu chặt, bèn hỏi: "Anh gặp phiền phức gì sao?"
Thân là bệnh nhân có lòng thương người nhất bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Lâm Phàm thích nhất chính là được giúp đỡ người khác. Nếu như có chuyện khó khăn, có thể nói với anh, anh rất sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Tài xế ai oán nói: “Phía sau tôi có chở bệnh nhân. Bây giờ con đường này bị chặn cứng như vậy, không biết lúc nào mới có thể đi qua được.”
Lâm Phàm nhón gót chân, thấy người bệnh nằm ở phía sau hình như đang rất đau đớn, cả người cũng đang khẽ run. Mà đứa bé ngồi bên cạnh hốc mắt đỏ bừng, nhìn ra bên ngoài, không biết phải làm sao.
“Tôi giúp anh. Đợi tôi!”
Anh đi về phía trước.
Tài xế nhìn bóng lưng của Lâm Phàm, lẩm bẩm, hình như đã gặp anh ở đâu? Nhưng có điều nhớ không ra.
Tài xế chưa gặp Lâm Phàm là chuyện bình thường.
Trước đó, người lái xe cứu thương là Hoàng Quan. Mà Hoàng Quan đã trở thành thuộc hạ đắc lực của Lý Lai Phúc, được lên chức. Sau này Hoàng Quan cũng không cần phải lái xe cứu thương nữa, chỉ còn cách đổi người.
Lâm Phàm đi đến đầu đường.
Lâm Phàm biết tại sao lại bị kẹt xe. Hóa ra là mấy chiếc xe cùng lên cầu, bị kẹt.
Anh đi tới chỗ một chiếc xe màu đen nhỏ đang chặn phía trước.
Cánh tay tài xế tựa vào trên cửa sổ xe, yên lặng hút thuốc, biểu tình có chút mất kiên nhẫn. Ra khỏi thành phố mà bị kẹt xe, dù là ai cũng không thấy thoải mái. Có điều, anh ta không biết, nguyên nhân kẹt xe là do anh ta mà thành.
“Xin chào, chỗ kia có chiếc xe cấp cứu phải đến bệnh viện, anh có thể lui về sau không?” Lâm Phàm mỉm cười, hỏi.
Tài xế hút thuốc, liếc mắt nhìn Lâm Phàm. Đoạn, ném thuốc xuống đất, kéo cửa kính xe lên, ngồi trong buồng lái làm như không nghe được.
Còn lâu mới chịu lùi. Đừng có mà mơ!
Lâm Phàm đứng ngoài xe, gãi đầu. Cảm giác người bây giờ đều khó mà giao tiếp.
Sau đó, linh quang chợt lóe.
Anh nghĩ ra một cách.
Tài xế trong xe chơi điện thoại di động, gửi tin nhắn thoại cho bạn mình.
“Nãy mới có một thằng khùng nói tao quay xe nhường đường. Cái tính không chịu thua của tao thì sẽ nghe nó chắc? Tao cũng chẳng thèm nói với nó. Thấy tao bá đạo không?”
Anh ta chẳng quan tâm xe cứu thương cái gì. Người nằm trong cũng không phải là anh ta, chẳng liên quan gì đến anh ta hết.