Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 299: Ngày hôm nay hơi dài (5)

Chương 299: Ngày hôm nay hơi dài (5)
Trong phòng làm việc.
Hách Nhân nhìn máy vi tính, hiển thị trên màn hình là tin liên quan đến tà vật di chuyển đến thành phố Duyên Hải.
“Thế này thì tình hình rất không ổn.”
Ông ta hút thuốc, hơi gạt tàn thuốc, biểu cảm nghiêm trọng. Đừng thấy bình thường ông ta có vẻ không mấy quan tâm đến những chuyện này, nhưng bây giờ nó có liên quan đến an nguy của thành phố Duyên Hải, nào có thể không để bụng cho được?
“Nếu như chúng tới thật thì phải mở tầng hầm.”
Các biện pháp an toàn ở bệnh viện Thanh Sơn vẫn rất tốt, chính là vì phòng ngừa tà vật tấn công bất ngờ.
Điện thoại di động reo lên, Hách Nhân bắt máy. Rất nhanh, ông ta cúp máy, đi đến trước cửa sổ, nhìn hai bóng người kia.
Nếu như là trước đây chắc chắn ông ta sẽ nói ở lại bệnh viện một thời gian đi, bây giờ trở lại có hơi quá đáng.
Mà bây giờ, ông ta có chút hoài niệm. Đã lâu không gặp, có thể không nhớ được hay sao?
Hách Nhân tắt web, dọn dẹp một lúc, trực tiếp ra cửa nghênh đón bọn họ.
Ở cửa.
Lâm Phàm cùng ông Trương vẫy ta với Tiểu Khải trong phòng bảo vệ một cái, mỉm cười nói: “Chúng tôi về rồi đây.”
Tiểu Khải thân là người gác cổng ở bệnh viện tâm thần, thường xuyên phải giao tiếp với bệnh nhân tâm thần. Mặc dù không dám nói là hiểu rõ bọn họ, nhưng ít ra cũng thường tiếp xúc, có chút quen, có thể điều chỉnh được tâm trạng chỉ trong một thời gian ngắn.
“Hoanh nghênh trở lại.”
Có thể người hỏi người trả lời với bệnh nhân tâm thần, đấy cũng là một loại tiến bộ.
“Có thư cho các người này.”
Tiểu Khải nhớ đến bức thư được gửi tới vào ngày hôm qua. Có thể trao đổi được với bệnh nhân tâm thần, Tiểu Khải cũng rất khâm phục người nào đó.
Trâu bò đấy!
Không giao thiệp với người bình thường mà lại chọn người bệnh tâm thần. Suy nghĩ tương đối kì lạ đấy.
“Cảm ơn.”
Lâm Phàm nhận lấy thư. Anh biết là ai gửi tới.
Rất nhanh sau đó, viện trưởng Hách mặt mày tươi cười đi tới, ôn hòa nói: “Gần đây thế nào? Ở đó có vui không?”
Lúc ông ta nói mấy câu này, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Nếu như bệnh nhân nói không vui chút nào, họ muốn quay trở lại thì ông ta nhất định sẽ cho họ quay về.
Đồng thời cũng mắng cho Độc Nhãn Nam một trận.
Hách Nhân đưa người cho Độc Nhãn Nam. Độc Nhãn Nam chiêu đãi người ta như vậy sao?
“Vui mà.” Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hách thở phào. Vui vẻ là được. Không có ý gì khác. Không có hai bệnh nhân này, bệnh viện tâm thần cũng yên ắng hơn, tiếng xe cứu thương cũng thiếu mất.
Tuy nói có chút không quen, nhưng thấy tinh thần, diện mạo của bảo vệ và bác sĩ dạo gần đây tốt hơn trước rất nhiều.
Sau đó, ông ta phát hiện ra hình như hai bệnh nhân này đã lên cân. Hiển nhiên ăn uống rất tốt.
Độc Nhãn Nam cũng được đấy, xem ra trước đó đã hiểu lầm ông ta rồi. Có thể nuôi mập được hai bệnh nhân này, quả thực là một chuyện tốt.
“Dẫn hai người vào thăm một chút.” Viện trưởng Hách nói.
“Được.”
Tin tức Lâm Phàm cùng ông Trương trở về truyền ra ngoài. Một nhóm bệnh nhân cũng chạy đến, hỏi thăm sức khỏe bọn họ.
Lâm Phàm vẫy tay với mọi người một cái.
Đã lâu không gặp, rất nhớ mọi người.
Những bệnh nhân này đều là người có tình cảm, chỉ là người ngoài không cách nào hiểu được suy nghĩ và hành động của họ mà thôi. Vì cùng là bệnh nhân tâm thần, Lâm Phàm giao tiếp với họ rất tốt.
Cảm tình nhờ vậy mà có.
Một bệnh nhân đeo mắt kính nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay ông Trương chằm chằm. Người đó chính là người đã bán đồng hồ đeo tay cho ông Trương. Người đó mở cửa hàng làm ăn ở bệnh viện tâm thần, gian hàng cũng không nhỏ, chỉ có điều khách khứa rất ít. Trừ ông Trương ra thì cũng chỉ còn mấy vị khách nữa mà thôi.
Ông Trương đi đến trước mặt người đó, đắc ý đung đưa đồng hồ đeo ở cổ tay: “Đẹp không?”
Bệnh nhân đeo kính muốn sờ một cái lại bị ông Trương từ chối. Ông Trương bảo vệ cái đồng hồ rất cẩn thận, nói: “Không thể sờ mó lung tung được, nếu hư thì biết làm sao?”
Chiếc đồng hồ này là mạng sống của ông Trương, rất đáng quý.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông Trương sẽ ngắm nó một lúc lâu đến lúc ngủ quên đi. Đủ để thấy, ông ta thích chiếc đồng hồ này đến mức nào.
Viện trưởng Hách dò hỏi: “Dạo này làm gì thế?”
Hách Nhân suy nghĩ, hai bệnh nhân tâm thần ở Bộ phận đặc biệt, Độc Nhãn Nam cũng không nói sẽ đưa hai người này quay về, đây chính là chuyện hết sức kì quái. Theo lí mà nói, Độc Nhãn Nam nhất định sẽ quả quyết mà rằng: “Tôi đưa người về cho ông rồi đây. Hợp đồng thì coi như chưa kí. Dù sao, không cần biết lí do gì, đừng tới gieo họa cho tôi nữa.”
Bây giờ như này thật giống như là gặp quỷ vậy. Nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Lâm Phàm nói: "Chuyện có ý nghĩa."
"Được, thật tốt." Viện trưởng Hách mỉm cười. Có quỷ mới biết đối với các ngươi mà nói ý nghĩa của chuyện tốt là cái gì.
Ông ta và Độc Nhãn Nam cũng tò mò.
Bởi vì Lâm Phàm không ít lần tự tử nhưng cũng không chết được. Cái này với người bình thường thì cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Mà ông Trương cũng rất thần kì, tài châm cứu rất lợi hại. Châm cho người bình thường choáng váng bất tỉnh thì cũng thường thôi. Nhưng đám người Độc Nhãn Nam đều là cường giả thế mà có thể bị người ta tiện tay châm cho hôn mê choáng váng. Đây đúng là chuyện rất kinh khủng.
Ông ta không hiểu sao hai bệnh nhân tâm thần làm được như vậy?
Nhưng cũng không điều tra kĩ càng.
Có lẽ Độc Nhãn Nam nói không sai… Là thiên phú dị bẩm.
Các hộ lí và bác sĩ lúc trông thấy Lâm Phàm cũng có chút nhớ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất