Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 303: Tôi là huấn luyện viên đánh cận chiến!

Chương 303: Tôi là huấn luyện viên đánh cận chiến!
Cô gái ỷ là phụ nữ làm tới. Tuy rằng cô ta chẳng qua chỉ là tiểu tam, không có con thế nhưng chiếc xe sang hào nhoáng kia chính là con của cô ta! Thấy chiếc xe sang trị giá mấy triệu bị người ta làm hư hại, sức mạnh chưa từng có trước đây bộc phát ra.
Bốp!
Một cước đá vào trên người Lâm Phàm.
Nếu như là người bình thường, bị giày cao gót đạp phải thì chắc chắn rất đau. Trầy da sứt thịt là chuyện thường. Nhưng tình hình bây giờ có cái gì đó rất không đúng.
“A!”
Cô gái ngồi bẹp xuống đất ôm cổ chân, đau đớn hét to.
“Tôi gãy chân rồi!”
“Anh làm gãy chân tôi!”
Giày cao gót của nữ tài xế bị hư mất, cổ chân vặn vẹo rõ ràng.
Những người kéo đến đòi Lâm Phàm giải thích cũng bị chuyện của cô gái này làm cho sợ đến ngây người, như thể bọn họ vừa chứng kiến bệnh nhân tâm thần xuất hiện.
Ngay cả suy nghĩ tìm Lâm Phàm cũng không còn.
“Cô ơi, đây là cô tự mình chuốc lấy!” Một vị khách đứng xem nói lời công đạo.
Lời này của người nọ đã hoàn toàn chọc giận nữ tài xế.
“Tôi liều mạng với anh!”
Nữ tài xế thẹn quá thành giận, nhào tới hướng người nọ. Mặc dù móng tay gãy, cổ chân bị vẹo nhưng cũng không cách nào cản lại được sức lực điên cuồng của cô ta.
Mọi người chung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ bà, nổi điên gì thế? Người ta nói một câu công bằng thôi mà?
Thế mà cô ta lại nhào ngay tới! Có bị bệnh hay không?
Người đàn ông nói lời công bằng mặc quần áo rộng thùng thình, dáng dấp cũng chỉ một mét sáu mươi mấy, dung mạo ôn hòa, cho người ta cảm giác rất dễ bị bắt nạt, hệt như thể ai cũng có thể hung bạo đánh anh ta một trận.
Lúc nữ tài xế nhào tới, người đàn ông nọ nắm tay thành quyền, đánh một cú vào bụng của nữ tài xế. Nữ tài xế trừng lớn hai mắt, miệng rên rỉ, nhìn đối phương mà không dám tin vào mắt mình. Dường như không ngờ đối phương dám đánh cô ta.
“Quá đáng! Tưởng dễ bắt nạt tôi à? Tôi là huấn luyện viên đánh cận chiến đó!”
Người đàn ông cởi đồ, lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, nhếch mép. Người vây xem hoảng sợ kinh hô lợi hại! Quả là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Người nhìn dáng dấp bình thường không có gì lạ không ngờ đằng sau đó lại là bắp thịt cuồn cuộn thế kia.
Không lâu sau đó, tiếng xe cứu thương quen thuộc vang lên, đưa nữ tài xế này đến bệnh viện. Còn người đàn ông nọ lại mặc áo lại, khóe miệng nở nụ cười, xoay người rời đi.
Phía xa.
Ông Trương hỏi: "Mới vừa nãy tôi thấy cô ta đá cậu. Cậu có đau không?"
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không đau."
"Tại sao cô ta lại đánh người thế chứ?"
"Cô ta đang ở thời khắc chuyển đổi trong cuộc đời."
Tà vật Công Kê cảm giác bây giờ loài người thật sự là gan lớn bằng trời, thế mà dám động thủ với tên nhân loại ngu xuẩn này.
Ngay cả tà vật anh hùng cường đại như nó, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm nằm vùng, không dám có một chút hành động càn rỡ.
Người phụ nữ ngu xuẩn kia rốt cuộc có sức lực cỡ nào?
Là ai cho cô ta dũng khí?
Ngày năm tháng tư này cũng không được yên ả.
Đám người Lâm Minh Đạo nói rõ tình hình cho Độc Nhãn Nam, trong tà vật có BOSS nấp. Thật sự không đơn giản, cần phải chú ý.
Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, ông ta sẽ không che giấu tin tức này. Nếu vì muốn bảo đảm phồn vinh cho thành phố Duyên Hải, mà giấu diếm tình hình với người dân, ông ta không làm được.
Rất nhanh sau đó, phía Bộ phận đặc biệt đưa ra thông báo mới nhất.
Nói rõ tình huống rằng trong đám tà vật có xuất hiện một tà vật không rõ mạnh đến mức nào, hy vọng cư dân thành phố có phương án chuẩn bị đối phó.
Ở thời khắc mấu chốt như này.
Rất nhiều cư dân thành phố chú ý tin tức phía Chính phủ, thời điểm thấy tin tức này, người nào người nấy trong lòng quả thật có chút hoảng. Vì thế, làn sóng người rời khỏi thành phố Duyên Hải mỗi lúc một cao.
Bệnh viện.
“Tôi phát hiện ông mạnh thật đấy. Thông báo kiểu này mà phát ra đến tận hai cái liên tục. Ông đang khiến cho dân chúng càng hoảng hốt hơn đấy.” Hằng Kiến Thu bội phục hành động của Độc Nhãn Nam.
Độc Nhãn Nam tựa vào bên cửa sổ, hút thuốc, cười nói: "Không còn cách nào. Cư dân trong thành phố có quyền biết thành phố bọn họ đang sống rốt cuộc không còn an toàn nữa. Hơn nữa đây không phải là chuyện nhỏ. So với chuyện tà vật Chương Lang Ma thì chuyện này nguy hiểm hơn nhiều."
"Ông có thể chú ý đến tình hình chung quanh một chút được không? Tôi là người bệnh đó. Hơn nữa nơi này là phòng bệnh, cấm chỉ hút thuốc." Hằng Kiến Thu nói.
Độc Nhãn Nam búng tàn thuốc ra bên ngoài, sau đó hít sâu một hơi, phà một hơi khói trắng về phía Hằng Kiến Thu, ý tứ rất rõ là dù có bị cấm hút thuốc thì ông ta cũng phải nhả một ngụm khói cho Hằng Kiến Thu ngửi một cái.
Hằng Kiến Thu phẩy tay, xua khói trước mặt đi: “Cái thái độ này của ông kìa, còn muốn chúng tôi ở lại đây giúp chống lại tà vật không thế? Nếu ông còn như vậy nữa thì cho dù tôi có phải ngồi xe lăn cũng phải rời khỏi nơi này.”
"Ha ha ha." Độc Nhãn Nam cười, sau đó nói: "Vậy thì thật là cảm ơn ông."
Chẳng biết tại sao.
Ông ta lại có chút an tâm.
Không phải là bởi vì bọn họ đồng ý ở lại, mà là Lâm Phàm người được ông ta kéo từ bệnh viện tâm thần ra ngoài kia. Ngay cả tà vật Chương Lang Ma cũng không phải là đối thủ của anh. Nếu để cho anh ra tay thì chuyện này sẽ dễ dàng rất nhiều rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất