Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 302: Ngày hôm nay hơi dài (8)

Chương 302: Ngày hôm nay hơi dài (8)
Nhưng vào lúc này.
Anh ta cảm giác được cả thân xe đều đang lắc lư, tầm nhìn trước mắt đột nhiên dâng cao.
“Mẹ!”
“Chuyện gì đây?”
Anh ta ngay lập tức hạ kính xe xuống, phát hiện xe mình đã bị nhấc bổng lên, gào thét.
“Má nó đứa nào làm?”
Lâm Phàm dùng hai tay nhấc xe lên, vô cùng vui vẻ. Anh không ngờ anh lại thông minh đến thế. Sau đó đi đến chỗ đất trống, từ từ đặt chiếc xe hơi xuống.
Chẳng qua là lúc anh quay về chỗ cũ thì không biết từ khi nào, vị trí mới trống ra đã bị chiếc xe đằng sau lấp lại.
Lâm Phàm nghiêng đầu, gãi cằm, cẩn thận suy tính.
Sau đó.
Anh vỗ tay một cái, nghĩ ra được cách hay.
Chiếc xe sang chiếm được chỗ khi nãy, nhìn xuyên qua kính xe có thể thấy được tài xế là nữ. Mà vị nữ tài xế này đang cầm gương trang điểm, tô son.
Chuyện mới nãy đúng là làm cho cô ta thất kinh. Có điều có thể làm được gì kia chứ?
Những chiếc xe kia không thể cho họ đi trước được hay sao?
Ầm!
Nhưng vào lúc này, nữ tài xế cảm giác xe có chấn động, hốt hoảng bỏ kính trang điểm xuống. Cô ta thấy có một thanh niên trẻ tuổi, hai tay đang đặt trước xe. Cô ta tính muốn mắng mấy câu: “Bỏ tay anh ra! Có biết xe này mắc thế nào không? Sờ hư anh có tiền đền không?”
Nhưng cô ta còn chưa kịp xuống xe thì đã phát hiện xe mình hơi bị lùi về sau.
Lâm Phàm đẩy xe hơi, ầm, ầm, từng chiếc xe hơi một đụng vào nhau. Sau đó cũng từ từ lui về phía sau. Mà những chiếc xe hơi bị đụng kia. Đầu và đuôi xe đều bị hư hỏng.
"Lâm Phàm, cậu thật giỏi." Ông Trương vỗ tay khen hay.
Lâm Phàm mỉm cười.
Tài xế mới vừa bị Lâm Phàm chuyển xe đi đã xuống xe, lấy cây gậy sắt từ cốp sau ra, tính dạy cho anh một bài học nhớ đời. Có điều, thấy cảnh trước mắt xong lại sợ đến mức run lẩy bẩy.
Hai chân cũng đang run rẩy.
Keng!
Cây gậy sắt trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Phàm nghiêng đầu qua, mỉm cười với anh ta. Nụ cười đó khiến anh ta không rét mà run.
"Thật xin lỗi."
Anh ta vội vàng nhặt cây gật sắt dưới đất lên, chạy đi như bay. Ý nghĩ muốn dạy dỗ Lâm Phàm cũng không còn thấy tăm hơi, một chút xíu tư tưởng cũng không có.
Thật đáng sợ.
Tay không đẩy một chiếc xe, mấy chục chiếc xe phía sau cũng đều bị thúc đẩy, khí lực này phải kinh khủng tới mức nào.
Con đường được mở ra.
Từng chiếc xe hơi một đi ngang qua.
Rất nhanh, chiếc xe cứu thương kia đi qua được, tài xế nhìn Lâm Phàm, đưa ra ngón tay cái khen ngợi.
Lâm Phàm mỉm cười, có thể đến giúp người khác chính là chuyện rất tốt.
"Ông Trương, chúng ta đi thôi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương đi tới bên cạnh Lâm Phàm: "Mới vừa nãy cậu thật giỏi, những chiếc xe kia đều bị cậu đẩy đi."
"Cũng được thôi."
Được ông Trương khen ngợi, Lâm Phàm cười. Anh được khen đến ngượng chín mặt.
Ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị rời đi.
Một thanh âm chanh chua truyền tới.
"Đứng lại cho bà."
Vị nữ tài xế này trang điểm rất dày, môi son tô cũng đậm, chân đi giày cao gót, chỉ Lâm Phàm tức giận mắng mỏ một hồi.
"Làm hư xe của chúng tôi còn muốn đi? Đời này không có chuyện dễ như vậy đâu!"
Chiếc xe này cô ta phải xin xỏ rất lâu mới có được. Chỉ mới lái được có mấy hôm, mà bây giờ đầu xe cũng hư, có thể không tức giận à?
Ngay sau đó.
Mấy tài xế ở phía sau cũng xuống xe kiểm tra tình hình, thấy xe hư hại nghiêm trọng như vậy, ai nấy đều lộ vẻ đau lòng. Sau đó cũng tập trung tới, đòi một câu trả lời hợp lý.
Lâm Phàm nhìn cô gái, mỉm cười.
Cô gái không chịu buông tha, nói: "Đền tiền, đền tiền cho tôi."
Lâm Phàm sờ túi nói: "Tôi không có tiền."
"Không có tiền? Không có tiền còn làm hư xe tôi?"
Cô gái tính cách tương đối đanh đá, móng tay rất dài, cảm giác mắng không hết giận, trực tiếp đưa tay ra, cào lấy mặt Lâm Phàm. Nếu như bị móng tay dài như vậy cào phải thì nhất định sẽ xước một miếng da lớn.
Thanh âm thanh thúy vang lên.
Móng tay tựa như chạm vào sắt thép, bật móng lên.
Máu tươi tràn ra.
"A! Đau quá!"
"Sao anh dám đánh tôi?"
Cô gái ngã ngồi xuống đất, ngón tay chảy máu đầm đìa. Hoàn toàn biến thành một cô nàng chua ngoa đanh đá gào thét.
Người mới vừa vây lại, thấy cảnh này, ai cũng hoang mang.
Nói thật.
Bọn họ xem không hiểu.
Lâm Phàm cùng ông Trương gãi đầu, chớp mắt, rất khó hiểu.
Họ đâu có nhúc nhích?
Ngay sau đó.
Hai người họ nghĩ đến một chuyện kinh khủng.
Cô ta không có bệnh đấy chứ?
Hai người họ sợ nhất là gặp người có bệnh. Nếu như bệnh nhân làm chuyện gì bạo lực thì sao mà họ cản lại được?
"Ông Trương, ông đừng sợ, nếu như gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ ông."
Lâm Phàm nói.
Nữ tài xế ở nổi điên.
Sự điên cuồng của cô ta lan ra xung quanh.
“Cô ta tới “mức đó” chưa?”
Lâm Phàm hờ hững nhìn người phụ nữ trước mặt kia. Anh đã từng nói, giới hạn của bệnh nhân tâm thần rất cao, nhưng cũng dễ đến, thường chỉ vì một chuyện mà có thể bốc đồng, chân giơ lên, chầm chậm rơi xuống. Lúc quay đầu nhìn lại thì đã là “cảnh còn người mất.”
Anh che chắn cho ông Trương ở sau lưng.
Tà vật Công Kê nhìn người phụ nữ ngồi bệt dưới đất giở trò ăn vạ.
Đây chính là vẻ mặt thật sự của loài người ngu xuẩn hay sao?
“Ông Trương, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phàm kéo ông Trương, xoay người muốn rời khỏi đây. Còn ở lại đây thì sẽ rất nguy hiểm.
Bọn họ không để ý đến nữ tài xế kia, dắt theo Gà Mái rời khỏi đây.
Nữ tài xế tóc tai bù xù thấy họ rời đi, lập tức bò dậy từ trên đất, đá một cước về phía Lâm Phàm, trong miệng còn mắng mỏ tức tối:
“Đứng lại cho bà! Làm hư xe của bà còn muốn đi? Đừng có mà mơ!”
Đừng thấy phụ nữ yếu đuối mà tưởng là dễ bắt nạt.
Cô gái đi giày cao gót này tản ra uy thế bá chủ sơn lâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất