Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 313: Gà mái, cảm ơn mày. Mày là vật nuôi ngoan của tao

Chương 313: Gà mái, cảm ơn mày. Mày là vật nuôi ngoan của tao
Mặt đất nứt ra, đất đá nhỏ bắn lên, bụi bặm từ trong vết nứt bay lên.
Tôn Hiểu há miệng, cho đến khi vết nứt lan tràn đến trước mặt anh ta, một cục đá nhỏ văng vào trong cổ họng của anh ta.
Khụ!
Ho khan một trận, chật vật mãi mới nhổ được hòn đá trong cuống họng ra.
Anh ta nhìn chằm chằm đuôi vết nứt trước mặt, rơi vào trầm tư.
“Cái mình thấy là thật hay giả đây?”
Rất nhanh, Tôn Hiểu kịp phản ứng, không dám tin kinh hô lên: "Mọi người nói tôi nghe đây không phải là đang nằm mơ đi."
Anh ta phát hiện, trên livestream lúc này không có bình luận nào. Nhiều nhất cũng chỉ có mấy lời bình luận rời rạc mà thôi.
Rất nhanh sau đó.
“Trời đất!”
“Trời đất!”
Tất cả mọi người trông thấy cảnh này cũng chỉ có thể thốt ra hai chữ này, mà cũng chính là mượn hai chữ này để hình dung lại tất cả trước mắt.
“Anh Tôn, chúng tôi nhìn lầm rồi. Đối phương là cường giả. Thảo nào không thấy đối phương hoảng loạn chút nào, hóa ra là người có thực lực.”
“Chấn động này, vết nứt này, phạm vi lan tràn kia, nói thật là đời người khó thấy!”
“Ngoài khiếp sợ ra thì không có cách nào để hình dung tâm trạng của mình hết.”
“Anh Tôn có thể đến gần chút nữa hay không? Chúng tôi muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta là ai?”
Tôn Hiểu đọc bình luận trên livestream, anh ta cũng có ý tưởng như vậy. Muốn tới gần chút nữa, tốt nhất là chụp được dáng dấp của đối phương. Cường giả đó rốt cuộc là ai?
Sống ở thành phố Duyên Hải, cường giả đứng đầu ở đây anh ta đều biết hết. Độc Nhãn Nam đầu trọc, những người còn lại đều là mấy lão già, rất dễ nhận ra. Có điều, người bây giờ đây dường như không nhận ra được là ai. Nhìn dáng dấp có vẻ như còn rất trẻ tuổi.
Còn có cả một đứa trẻ con nữa.
Đây rốt cuộc là tổ hợp dạng gì đây?
Lúc này.
Tà vật Công Kê trợn mắt hốc mồm nhìn, trong lòng bắt đầu mắng: “Mẹ, đồng bào, ngươi có thể ra sức chút hay không? Ngươi như vậy không khỏi quá yếu rồi đấy? Ta rất có lòng tin vào ngươi đó!”
Thân là nằm vùng hoàn mỹ. Nó biết rất rõ, lúc gặp phải nguy hiểm không thể hốt hoảng. Dù tình huống trước mắt với nó hình như cũng không tốt lắm, nhưng nó tin chắc, ở trong bầy tà vật đó, nhất định là còn có tà vật mạnh mẽ đang đợi.
Mà tà vật đó cũng giống như nó, ung dung thong thả, nắm toàn cục trong tay, dùng bất biến ứng vạn biến. Vào thời khắc quan trọng nhất sẽ ngang nhiên xuất hiện, chém chết kẻ thù.
“Gấu, mày ổn chứ?” Lâm Phàm hỏi, thấy nó không có phản ứng gì. Sau đó quay đầu nhìn ông Trương: “Ông Trương hình như nó chết rồi, phải làm sao bây giờ?”
Ông Trương nói: "Gấu chết không thể sống lại. Dáng vẻ nó lại dễ thương như thế. Nếu như có thể, tôi hy vọng nó có thể ở mãi bên cạnh chúng ta. Thật ra thì, tôi rất nhớ mùi vị món mà chúng ta đã từng ăn đó."
"Ừ, tôi cũng rất nhớ mùi vị đó." Lâm Phàm nói.
Bọn vệ sĩ của Tiểu Bảo ngây người như phỗng. Hình dáng này đã hoàn toàn để lộ ra suy nghĩ thực trong lòng bọn họ.
“Người bệnh tâm thần ai nấy đều lợi hại như vậy hay sao?”
Đội trưởng đội vệ sĩ lẩm bẩm.
Ánh mắt nhìn về phía cậu chủ cũng khác đi. Vốn tưởng rằng cậu chủ ỷ là con nhà đại phú hào, coi trời bằng vung, đến bây giờ anh ta mới phát hiện, con của nhà đại phú hào cũng không phải là tầm thường.
Tại sao cậu chủ Tiểu Bảo lại làm bạn với hai bệnh nhân tâm thần này? Hơn nữa còn làm bạn tốt đến như vậy?
Đó chính là mắt nhìn người đặc biệt mà người khác không thể phát hiện được.
Phát hiện cường giả chân chính.
Lúc này.
Tà vật Cương Hùng lắc đầu, thân thể cao lớn che phủ Lâm Phàm, sóng nhiệt nóng bỏng từ trong lổ mũi phun ra ngoài, rất nóng nói rõ nó bây giờ rất tức giận.
"Hóa ra mày còn sống à?" Lâm Phàm nói.
Nhưng vào lúc này, tà vật Cương Hùng tức giận giang hai cánh tay ra, giữ chặt ở hai cánh tay của Lâm Phàm, ôm vào trong ngực.
Chiêu này gọi là… Ôm chết trong lòng.
Rắc!
Rắc!
Tà vật Cương Hùng tức giận, cặp mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, sức mạnh cánh tay càng lúc càng kinh khủng, chính là muốn bóp nát xương cốt cả người Lâm Phàm.
Lâm Phàm nghiêng đầu hỏi: "Mày thích tao đến thế à?"
"Nhưng mà cái này là trò gì đây?"
Anh không hiểu cho lắm. Có điều, anh phát hiện người gấu lớn rất ấm. Chắc là có nhiều lông sẽ cho người ta cảm giác ấm áp như vậy.
Tôn Hiểu thận trọng đến gần phía trước, lúc thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta dừng bước lại. Đáng chết, mới vừa chiếm ưu thế, bây giờ ưu thế này đã không còn.
"Các vị, tình huống rất không ổn. Tà vật Cương Hùng được coi là tà vật có sức lực mạnh nhất. Bị nó ôm vào ngực sẽ bị cánh tay cứng của nó nghiền nát từng khúc xương một trên người. Anh thật khinh địch, đáng ra đừng cho tà vật Cương Hùng cơ hội bắt được mình."
Hiểu biết của Tôn Hiểu về tà vật hơn hẳn rất nhiều người.
Đây chính là lúc toàn tâm toàn ý dồn hành nghề. Dù chẳng qua anh ta chỉ có hứng thú nhất thời, thế cũng còn chuyên nghiệp hơn so với khối người chuyên nghiệp khác.
Tầng hầm ẩn náu dưới thành phố Duyên Hải.
Cư dân thành phố xem hình ảnh livestream cũng nhói lòng.
Bọn họ đều thấy tà vật khủng bố đến nhường nào. Hôm nay có người cản tà vật lại, mới vừa thấy được một chút tia hy vọng nhưng bây giờ hy vọng này lại sắp tan biến. Bọn họ thật không đành lòng.
Một bé trai thỉnh thoảng hay chơi quanh mấy vị cường giả Bộ phận đặc biệt ngây thơ xem livestream.
“Anh trai ơi cố gắng lên!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất