Chương 312: Đến lượt tôi chơi trò chơi (2)
Tà vật Cương Hùng coi thường những thứ vũ khí nóng hèn mọn này, mặc cho đạn bắn trúng thân thể, một chút cảm giác cũng không có, hệt như đang bị cù lét vậy.
"Đáng chết, không phá được phòng ngự."
Đội trưởng đội vệ sĩ lộ vẻ mặt khó xử, sau đó chạy đến cốp sau, lấy pháo hỏa tiễn từ trong rương màu đen ra, vội vã chạy đến vị trí ban đầu, gác pháo hỏa tiễn trên người, nhắm ngay tà vật, ân hạ nút ấn.
Một quả đạn đại bác lao đi thật nhanh.
Ầm!
Ánh lửa bao trùm tà vật Cương Hùng.
"Đánh trúng rồi."
Đội trưởng đội vệ sĩ lộ vẻ mặt vui mừng, chẳng qua là rất nhanh, mặt anh ta đen như màu đất, có chút tuyệt vọng. Tà vật Cương Hùng kia không bị tổn hại chút nào. Vẫn thong thả đi tới phía bên này.
Hô!
Đội trưởng đội vệ sĩ buông hỏa tiễn xuống, đã không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào nữa. Chuyện có thể làm anh ta đều đã làm, nếu như có thể biết trước, anh ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận cho cậu chủ nhà mình đến đây cắm trại.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng chọn chỗ xong, chỉ cần ở đây sẽ không phải chạm mặt tà vật. Nhưng bây giờ thì hay rồi. Tà vật vẫn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Đây là có thù oán với bọn họ à?
Đi đường thẳng đến thành phố Duyên Hải thì không, kiểu gì lại lượn một vòng lớn! Có bị bệnh không?
Rất đáng tiếc.
Anh ta cũng không biết hết thảy các thứ này đều là do tà vật Công Kê dẫn tới. Tà vật Công Kê sung làm nằm vùng, nó cảm giác tự thân đã đi về phía tột cùng, từ đây danh hiệu anh hùng tà vật sẽ đi theo nó cả đời, bất kể như thế nào cũng không bỏ rơi được.
Rất nhanh.
Tà vật Cương Hùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tiểu Bảo run lẩy bẩy.
Lâm Phàm an ủi Tiểu Bảo nói: "Đừng lo lắng. Cậu không thấy nó rất đáng yêu hay sao? Thật ra thì nó rất tốt. Tôi đi chào hỏi với nó trước. Nếu như thấy không tệ thì sẽ giới thiệu nó với mọi người."
Tiểu Bảo nắm vạt áo Lâm Phàm, lắc đầu tỏ ý không nên đi.
"Yên tâm." Lâm Phàm mỉm cười.
Sau đó đi tới hướng tà vật Cự Hùng.
Trong lòng Tôn Hiểu rất nghi ngờ, tên kia rốt cuộc muốn làm gì? Tà vật ở ngay trước mặt. Nếu như là anh ta thì chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách chạy trốn. Căn bản sẽ không đến gần tà vật Cương Hùng, quá nguy hiểm.
Nhìn bình luận một cái, thấy cư dân mạng xem livestream cũng có ý nghĩ giống hệt anh ta. Ai cũng cho là đối phương đi tìm chỗ chết.
Lâm Phàm đi tới trước mặt tà vật Cương Hùng, đưa tay ra, mỉm cười nói: "Xin chào, tên tôi là Lâm Phàm, có thể làm quen một chút không?"
Phương thức kết bạn rất tốt.
Muốn làm quen bạn mới cần phải hành động, chính là phải đưa tay ra, hy vọng dùng bàn tay nhỏ bé của mình bắt lấy tay đối phương.
Tà vật Cương Hùng từ trên cao nhìn xuống Lâm Phàm, ánh mắt đầy miệt thị. Nó là tà vật mạnh, trong đội ngũ tà vật nó biểu trưng cho bá đạo và mạnh mẽ.
Có lẽ tà vật đều thích đùa bỡn loài người.
Tà vật Cương Hùng không đối đãi thô bạo với Lâm Phàm. Tà vật Cương Hùng vẫn thật sự chậm rãi đưa tay ra, bắt tay cùng với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn bàn tay tà vật Cương Hùng, vỡ lẽ, nói: "Trước kia, tao có gặp một con giống như mày, dáng dấp cũng từa tựa. Dáng dấp nó rất đáng yêu. Tôi và bạn thân của mình là ông Trương tìm được con dao chặt thịt trong bếp, chặt tứ chi của nó xuống. Sau đó được một chị gái tri kỉ hầm tay gấu cho ăn. Mùi vị ngon lắm."
"Mà mày đáng yêu hơn so với nó nhiều. Chắc là ăn ngon hơn nhỉ?"
"Hì hì."
Nói đến ăn ngon, Lâm Phàm cũng có chút ngượng ngùng gãi đầu. Hình như là nói ra ý tưởng thật trong lòng mình, là không tôn trọng con vật trước mắt đây.
Trong lúc bất chợt, tà vật Cương Hùng chợt giơ cánh tay lên, Lâm Phàm bị xách lên. Sau đó chỉ thấy tà vật Cương Hùng tức giận gầm thét, cánh tay hất một cái, chợt hung hãn đập mạnh Lâm Phàm xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Bụi bặm cuồn cuộn bay lên.
Tiểu Bảo trừng hai mắt, có chút nức nở nói: "Lâm Phàm..."
"Oa! Con gấu lợi hại quá." Ông Trương kinh ngạc nói.
Bọn vệ sĩ run rẩy cả người, không ngờ người đầu tiên chết lại là Lâm Phàm.
Tôn Hiểu ở phía xa không dám thở mạnh.
Bình luận trên livestream bùng nổ.
“Đệt! Chết người rồi!”
“Rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào chứ? Sao lại đi đến trước mặt tà vật Cương Hùng? Lại còn đưa tay ra? Anh ta muốn dùng cách kết bạn của loài người đi làm tà vật rung động hay sao?”
"Cảnh thần kì nhất thế gian vừa xảy ra."
"Má, các người nhìn kìa, hình như có biến!"
Tôn Hiểu đọc bình luận, vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy sau khi bụi bặm baysạch sẽ, có một bóng người bò dậy từ dưới đất.
"Trò chơi này chơi được đấy, có chút kích thích."
Lâm Phàm đứng dậy, ung dung phủi bụi trên người. Ngực, đầu gối đều dính bẩn, Quần áo này là của Tiểu Bảo mua cho anh, dĩ nhiên, chơi trò chơi thì sẽ làm dơ quần áo, đây là chuyện rất bình thường.
Ngay sau đó.
Lâm Phàm đưa tay ra, mỉm cười nói: "Chúng ta tiếp tục."
Trong ánh mắt hung ác của tà vật Cương Hùng lộ ra vẻ khó hiểu. Hiển nhiên nó không ngờ đối phương còn có thể sống được. Có lẽ, đối với nó mà nói thì đây là chuyện không thể nào!
Nó cúi đầu, nhìn bàn tay chìa ra, lại nắm bàn tay nhỏ bé một lần nữa. Mà lần này không phải nó làm trò chơi, mà là đến phiên Lâm Phàm.
"Đến phiên tôi." Lâm Phàm cười.
Ngay khi tà vật Cương Hùng còn chưa hiểu ý gì thì đã phát hiện hai chân mình không còn chạm đất.
Lâm Phàm chợt vẫy tay, hung hãn đập tà vật Cương Hùng trên mặt đất.
Mặt đất chấn động, hệt như động đất.
Hơn nữa sức mạnh quá lớn, vết nứt tựa như mạng nhện, lan ra bốn phương tám hướng.