Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 316: Tôi ra đời trong một đêm mưa gió

Chương 316: Tôi ra đời trong một đêm mưa gió
Lâm Phàm thuần thục đem bàn chân gấu chia cho bạn tốt, ông Trương một cái, Tiểu Bảo một cái, cho anh một cái, Gà Mái dĩ nhiên cũng có một cái.
"Gà Mái, đây là cho mày. Công lao của mày là lớn nhất. Nếu như không phải là mày giúp thì tao chắc chắn không nghĩ ra cách hay như vậy! Mau tranh thủ ăn hết đi. Lúc nóng ăn mới ngon nhất!"
Chia sẻ đồ tốt cho bạn bè, là tình hữu nghị mà bao người hâm mộ.
Tà vật Công Kê nhìn bàn chân gấu trước mặt, một giọt mồ hôi gà chậm rãi chảy xuống.
Nó đã bị buộc đến đường chết.
Nhân loại ngu xuẩn tuyệt đối là phát hiện nó có vấn đề. Nó là một con tà vật thông minh, là anh hùng trong số tà vật, biết rõ quy tắc nằm vùng. Lúc đang bị nghi ngờ thì tuyệt không thể hốt hoảng, phải dùng đầu óc thông minh để giải quyết chuyện trước mắt.
Không khí buổi cắm trại rất an nhàn.
Nhưng đối với tà vật Công Kê mà nói, nó cảm giác khắp nơi đều là nguy hiểm.
Bàn chân gấu trước mặt chính là cách để chứng minh nó không phải là nằm vùng.
Đối phương đem bàn chân gấu đưa tới trước mặt của nó dụng ý chính là để cho nó ăn máu thịt đồng bào. Đây là phương pháp dò xét đáng sợ dường nào. Mà đáng sợ hơn chính là những đồng bào tà vật kia còn đang nhìn nó.
Ăn hay không ăn?
Nhưng nói thật... Mùi vị đúng là rất được.
Cục cục!
Tà vật Công Kê ngẩng đầu gào thét.
Ý như sau:
"Ta không phải phản đồ, ta là nằm vùng. Hành động bây giờ của ta là vì tương lai của tà vật! Nhẫn nhục của ta đáng để các ngươi tôn kính!"
Lâm Phàm sờ đầu của Gà Mái, mỉm cười nói: "Tao biết mày rất vui vẻ, nhưng chúng ta là bạn, cho tới bây giờ tao có thứ tốt cũng sẽ không quên bạn tốt đâu."
Tà vật Công Kê cúi đầu, nước mắt khuất nhục chảy xuống.
"Cương Hùng, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."
Sau đó, chỉ thấy đầu tà vật Công Kê tựa như súng liên thanh, xịch xịch cắn xé. Dù mỏ gà có bị nứt cũng không cách nào cản được hành động của nó. Tất thảy những gì nó làm bây giờ đều là đang che giấu thân phận.
Mùi vị đúng là ngon.
Có luồng năng lượng dung nhập vào trong cơ thể.
Mỏ gà bị thương được năng lượng từ tà vật Cương Hùng bổ sung, dần dần khôi phục như cũ.
Thấy Gà Mái ăn ngon như vậy, Lâm Phàm cười cũng rất vui vẻ, thích là tốt, có thể làm cho bạn hài lòng là tâm nguyện lớn nhất của anh. Sau đó, anh nhìn về phía ông Trương, ông Trương cầm bàn chân gấu cắn xé, ăn miệng dính đầy nước.
Tiểu Bảo nhìn chằm chằm bàn chân gấu không dám động.
"Tiểu Bảo, có phải không hợp khẩu vị hay không?" Lâm Phàm hỏi.
Anh thấy Tiểu Bảo hình như đang do dự khó quyết, nghĩ có phải là chân gấu làm không ngon hay không? Suy nghĩ một chút thấy cũng phải, anh không có hỏi ý của Tiểu Bảo liền nói dùng biện pháp chưng, nhất định là Tiểu Bảo không thích làm như vậy.
"Không có, chẳng qua là tôi đã ăn rất no, nhường cho anh ăn." Tiểu Bảo đem bàn chân gấu đẩy tới trước mặt Lâm Phàm, lộ ra nụ cười rất miễn cưỡng.
Lâm Phàm mới vừa nãy cũng đã ăn ba miếng hết cái chân gấu, bụng còn rất đói, thấy Tiểu Bảo kiên quyết như vậy, liền không có nói gì nhiều, cầm bàn chân gấu lên ăn từng ngốn từng ngốn. Mùi vị thật rất ngon, so với lần trước kia thì còn ngon hơn.
"Lâm Phàm, tôi không ăn hết đâu. No quá." Ông Trương đem bàn chân gấu còn dư lại một nửa đưa cho Lâm Phàm. Ông ta sờ cái bụng tròn xoe. Ăn chưa được mấy miếng đã thấy no. Dù là rất muốn ăn, cũng không thể miễn cưỡng.
Phương xa.
Tà vật gào thét.
Phản đồ!
Phản đồ!
Bọn chúng thấy tà vật Công Kê ở ngay trước mặt bọn chúng ăn thịt đồng bào, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Grào!
Tiếng gầm của con tà vật Sư Hổ gừ vang khắp núi sông, thân thể cường tráng bộc phát sức mạnh ở trình độ cao nhất. Tà vật chung quanh cũng khôn khéo tránh ra một lối đường cho vương giả.
Tà vật Sư Hổ tức giận nhìn về phía trước, không có nói gì nhiều, nhanh chóng chạy qua tới hướng Lâm Phàm. Cái chết thảm của tà vật Cương Hùng để cho bọn chúng biết người trước mắt này là cường giả.
Nó không kinh sợ chút nào.
Ở trong tầng thứ tà vật, nó thuộc về lớp cường giả. Bố là hổ, mẹ là sư tử. Đêm hôm đó gió hơi lớn, mưa cũng hơi to. Bọn họ cùng trú mưa trong một cái sơn động. Trong sơn động nhóm lửa, tia sấm chớp đánh vỡ màn đêm. Tiếng sấm hơi lớn.
Tiếp đó, nước chảy thành sông.
Đầu sư tử, thân là cộp, lông kim xán, dưới ánh Mặt trời chiếu xuống tản ra ánh sáng chói mắt, tốc độ hành động cực nhanh, uy thế khiếp người, đang lúc gầm thét đất rung núi chuyển.
Phòng theo dõi ở thành phố Duyên Hải bắt được năng lượng chập chờn này đầu tiên.
"Sóng năng lượng đạt tới cấp chín."
"Đây là một con tà vật có sóng năng lượng cực mạnh."
Thành viên phòng theo dõi kinh hô, căn cứ sóng năng lượng suy đoán các loại số liệu, ngay sau đó, các thành viên lại lần nữa kinh hô lên.
"Sóng năng lượng còn đang tăng lên, đã đạt tới điểm giới hạn cấp chín cao nhất."
Nếu như sóng năng lượng này tiếp tục tăng lên thì sẽ đạt tới cấp Trấn Thành.
Lúc Độc Nhãn Nam biết được tin tức này, thần sắc rất nghiêm túc. Gặp quỷ rồi! Tà vật rốt cuộc đang làm gì? Tránh ở ngoài thành không đi vào trong, đây là nghĩ gì vậy?
Không ngừng tản ra sóng năng lượng, chính là muốn dẫn dụ bọn họ ra?
Đây đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện có lợi, không có bất kỳ kiến trúc gì để ngăn che, chính là để bọn họ không có chỗ ẩn mình. Tà vật có thể tiến hành công kích từ bốn phương tám hướng. Đối với bọn họ mà nói, có lẽ không có chuyện gì, nhưng đối với thành viên khác mà nói, nguy hiểm bọn họ gặp phải sẽ tăng lên tới mức độ nhất định.
Kiến trúc trong thành phố bị hủy diệt còn có thể xây lại.
Nhưng nếu người chết rồi, thì hoàn toàn không về được.
Tôn Hiểu cầm điện thoại di động, kinh hô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất