Chương 327: Độc Nhãn Nam: “Cậu xem tôi giống loại người đó không?” (3)
Mẹ nó!
Vì sao tin tức tới trễ như vậy? Không thể nói ra sớm một chút sao?
Nếu nói ra sớm một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.
"Ha ha ha." Độc Nhãn Nam cười, tùy ý phất tay nói: "Đừng để ý, vừa mới nãy đều là nói giỡn mà thôi, sáng mai, những vị vừa nãy ý kiến với tôi, đều tới chỗ văn phòng của tôi nhé. Vừa lúc tôi cũng có chút chuyện muốn nói với các cô cậu, đừng có tới trễ nhé, chuyện của tôi hơi nhiều đấy."
Nghe thấy những lời này, chỗ nào cũng lộ ra sự nguy hiểm.
Càng là bình tĩnh, càng là nguy hiểm.
Độc Nhãn Nam rời đi, lúc đi ngang qua Cố Ngạo, vỗ bờ vai của anh ta: "Thân thể luyện tốt đấy."
"Sếp, tôi không phải ý đó." Cố Ngạo vội vàng giải thích, chỉ là anh ta đã không cần phải giải thích nữa.
Độc Nhãn Nam mỉm cười nói: "Không cần giải thích, tôi hiểu được, ngày mai đến sớm chút."
Cố Ngạo lúc này như sấm bên tai vậy, ngơ ngác đứng ở tại chỗ. Ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh, giọt nước mắt hối hận chảy xuống từ khóe mắt, hận đến nỗi muốn cho mình vài bạt tai.
Này thì nhiều chuyện, này thì thích ra vẻ, trễ chút cũng được mà.
Lưu Ảnh chủ động tiến lên nói: "Sếp, ông biết được con người của tôi rồi. Tôi thực không phải loại người như vậy, những lời tôi vừa nói đều không phải là do tôi nói. Gần đây tôi tu luyện xảy ra chút vấn đề, dẫn đến nhân cách thứ hai xuất hiện, đó không phải lời thật lòng của tôi đâu."
"Nói gì thế? Sếp sao mà lại nhớ chuyện hôm nay chứ? Ngày mai tìm các người thực sự có việc, cậu sớm chút tới là được." Độc Nhãn Nam vỗ vai Lưu Ảnh, cảm thán nói: "Thực ra bộ óc của cậu nếu đem đi làm ăn thì chắc chắn có thể trở thành tỷ phú đấy."
Theo sau.
Chỉ thấy Độc Nhãn Nam mở cửa sắt ra rồi đi xuống cầu thang.
Độc Nhãn Nam quay lưng với mọi người, nụ cười biến mất không thấy, từ từ rồi tính sổ với bọn mày.
Ngay sau đó.
Độc Nhãn Nam vội vàng thông báo cho Kim Hòa Lị, nhanh chóng đưa Hằng Kiến Thu về cho ông ta. Ông Trần không thể rời khỏi, mảnh vỡ có được từ trong con tà vật Chương Lang Ma cũng không thể để họ đem về trụ sở chính.
Không ý khác, chính là chặn đường giết.
Với tình trạng hiện nay, có thể chưa lên máy bay, có thể còn đang trên đường đi.
"Thằng nhóc, lợi hại đấy, không phí đã đem về đây." Độc Nhãn Nam khen Lâm Phàm. Ngoài anh ra còn có ai có thể đỡ nổi đòn công kích của tà vật chứ, cái tâm trạng từng không tin bọn họ dần dần giao động, lại có một số suy nghĩ không tốt.
Trong lòng cảm giác sợ hãi.
Lúc này.
Lưu Ảnh vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bạn gái.
"Cục cưng, anh muốn nói chuyện này với em, anh hình như nợ tiền người ta, có thể đưa lại số tiền kia cho anh để anh trả người ta không?"
"Cục cưng, có ở đó không?"
"Cục cưng, anh nói thật đấy, em trả tiền cho anh trước đi."
Sắc mặt Lưu Ảnh có chút hoảng, cái trán đầy mồ hôi. Anh ta đem toàn bộ gia sản cho bạn gái hết. Nói thật, đến cả một đồng anh ta cũng không có, tưởng chừng lần này chết chắc rồi nên không giữ lấy đồng nào cả.
Muốn lấy ít tiền từ chỗ bạn gái.
Nhưng đâu phải chuyện dễ đâu.
Bây giờ không chỉ anh ta hối hận.
Lỗ Hán cũng có chút muốn chết. Sao lại trả nợ chứ? Giờ hối hận cũng muộn rồi, nếu như trời cho anh ta cơ hội thì tuyêt đối sẽ không có chuyện đó đâu.
Vùng ngoại ô.
Mùi thơm của thịt thỏ thật hấp dẫn.
"Thơm quá."
Thịt thỏ trên miếng vỉ sắt phát ra tiếng xèo xèo, còn có nước thịt chảy ra, khiến Lâm Phàm nuốt nước miếng, rất muốn nếm thử món ngon này.
Ông Trương rất muốn ăn thịt thỏ, nhưng ông ta thực sự quá no rồi, cái tay gấu trước đó đã khiến bụng căng tròn rồi.
Mấy người vệ sĩ cung kính đứng ở đó.
Bọn họ nhìn Lâm Phàm có sợ hãi. Trước kia thật sự không phát hiện, cho tới bây giờ bọn họ mới biết được người này kinh khủng ra sao, nếu thái độ không đủ tôn kính, đối phương đánh một quyền tới, cái đầu có thể bị đánh văng đi mất.
Giống như con tà vật thỏ này vậy.
Cơ thể bị đánh ra một cái lỗ.
Tôn Hiểu sợ hãi rụt rè đi tới: "Chào các anh, tên tôi là Tôn Hiểu, là một streamer, tôi có thể phỏng vấn các anh chứ?"
Tư thái thấp bé.
Hơi hèn mọn.
Trước khi chưa có sự đồng ý của đối phương.
Ống kính cũng chỉ có thể hướng xuống đất.
Cho dù là bình luận đang bùng nổ, anh ta cũng mặc kệ.
Hiện tại đang giao tiếp với một cường giả, buộc phải chỉnh tề chút.
Những người vệ sĩ không ngờ tới lại có kẻ điên hơn cả họ.
Họ tới để cắm trại, có ý trốn khỏi bọn tà vật.
Người này thì lại rất lợi hại, trực tiếp quay thẳng mặt tà vật, gan cũng không nhỏ tí nào.
Thịt thỏ rất thơm, hấp dẫn ánh mắt của Lâm Phàm. Tất cả bên ngoài đã không cách nào thu hút được anh nữa. Ngay cả lời nói Tôn Hiểu, anh không nghe được dù chỉ một câu.
"Người ta nói chuyện với cậu kìa." Ông Trương kéo lấy Lâm Phàm, chỉ chỉ Tôn Hiểu.
Có một người lạ mặt xuất hiện.
Người có thiện ý như họ, thích chào hỏi người lạ.
Lâm Phàm nghi hoặc nói: "Cậu vừa nãy nói chuyện với tôi à?"
Tôn Hiểu không dám làm càn nói: "Đúng vậy, là tôi nói chuyện với anh đấy."
“À, tôi không có nghe thấy. Cậu thấy thịt thỏ có phải rất thơm không? Cậu muốn ăn không? Tôi có thể chia cho cậu một ít." Lâm Phàm áy náy nói.
Người ta nói chuyện với anh, anh không có nghe, có chút không lễ phép.
Tôn Hiểu phát hiện đối phương rất trẻ, và rất ôn hòa, đây là điều anh ta không ngờ tới.
Cường giả hỏi anh ta có muốn anh thịt thỏ không?
Anh ta chịu không nổi đặc ân này.
Chỉ là anh ta phá hiện hình như đây là xác của tà vật, tà vật có thể ăn sao?
Nhưng hương vị này không dám bình luận.