Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 329: Chào đại ca (2)

Chương 329: Chào đại ca (2)
Tôn Hiểu khẩn trương, đại ca đưa tay đến anh ta, hiển nhiên là muốn bắt tay, theo sau khách khí nói: "Đại ca, tên tôi là Tôn Hiểu, về sau còn nhờ Đại ca chiếu cố nhiều hơn."
Nói xong liền cầm tay Lâm Phàm, sau đó tính buông ra bắt tay với ông Trương, thì anh ta phát hiện đại ca không buông tay, điều này làm Tôn Hiểu có chút ngơ ngác.
Anh ta không rõ chuyện này lắm.
Anh ta nhìn vào khuôn mặt mong đợi của ông Trương, hiện tại trong đầu cứ như tơ nhệt rối thành một đống vậy.
Lạch cạch!
Di động rơi xuống trên mặt đất.
Tôn Hiểu hai tay giao nhau, cầm tay ông Trương
"Đại ca, các người thật sự quá khách khí."
Bọn họ hiện tại khó có thể che đi nỗi kích động trong tim, có thể bắt tay với đại ca, đối với anh ta mà nói, giống như có được một niềm quang vinh vô cùng lớn vậy.
Cánh tay này sẽ không đụng nước nữa.
Anh ta muốn giữ lại mùi của đại ca vĩnh viễn.
"Tôi tên là Lâm Phàm, không phải đại ca." Lâm Phàm cảm thấy đối phương giống như có chút vấn đề, rõ ràng nói với anh ta tên của mình rồi mà đối phương không nhớ được, điều này làm cho anh thực đau đầu, loài người bây giờ rốt cuộc là sao thế?
Tôn Hiểu cung kính nói: "Dạ được, đại ca."
"Tôi gọi là Lâm Phàm."
"Biết rồi, đại ca."
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, áp tai nhau nhỏ giọng nói: "Hình như anh ta có chút vấn đề."
"Ừ."
Ông Trương gật đầu.
Ông ta cũng biết Lâm Phàm tên Lâm Phàm, không phải đại ca, nhưng người trước mắt này cứ luôn gọi Lâm Phàm là đại ca, giống như dạy hoài không biết vậy.
Những người trong phòng livestream đều không ngừng bình luận.
Thủ đoạn mà Tôn Hiểu nịnh Đại ca quá trực tiếp, làm cho người ta có chút không chịu nổi, thật là đáng sợ.
Nhưng mà cũng có thể lý giải.
Mặc kệ là ai, gặp được đại ca như này khẳng định phải ra sức nịnh nọt chứ.
Tôn Hiểu cân nhắc, tâm tư sục sôi, có thể có cơ hội phỏng vấn đại ca rất khó, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, các khản giả trong phòng phát đều rất chờ mong.
"Đại ca, xin hỏi anh bình thường tu luyện như thế nào vậy? Có thể tu luyện lợi hại như vậy, nhất định rất vất vả đúng không?"
Tôn Hiểu hỏi một số vấn đề mà mọi người đều muốn biết.
Lâm Phàm cười nói: "Đúng là rất vất vả, phương pháp tu luyện của tôi là dùng phương pháp trị luyện bằng điện, phương pháp châm cứu, và cả nhiều phương pháp khác nữa. Đây là ông Trương, rất nhiều phương pháp tu luyện của tôi đều là do ông ấy giúp tôi hoàn thành cả.”
Ông Trương tự tin ngẩng đầu, ông ta thích nhất là khi Lâm Phàm khen ông ta.
Trong phòng livestream.
"Phương pháp mà đại ca tu luyện nghe đúng là rất cao siêu."
"Không ngờ ông già này lại là một cao thủ. Quả nhiên, bên cạnh những người ưu tú luôn là người ưu tú."
"Đại ca rất oai phong."
Mà ngay lúc Tôn Hiểu chuẩn bị tiếp tục hỏi, anh ta phát hiện có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt đó không thân thiện chút nào.
Anh ta quay lại tìm ánh mắt đó.
Một đứa trẻ đang chải tóc.
Làm như là người lớn vậy.
Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tôn Hiểu, cậu ta phát hiện người này rất phiền phức, đi vào đây liền quấn quít lấy Lâm Phàm, nhìn cứ như một kẻ xấu, cố ý nịnh nọt Lâm Phàm, rất đáng ghét.
"Tiểu Bảo, cậu thật là dễ thương."
Tôn Hiểu nghĩ có thể đi cùng đại ca, thì người này tuyệt đối không đơn giản, muốn kéo mối quan hệ tốt với đứa nhỏ này, với sự hiểu biết của anh ta với con nít, anh ta có vô số cách để dỗ ngọt bọn trẻ.
Vươn tay, tính vuốt đầu Tiểu Bảo.
Bạch!
Tiểu Bảo đánh tay Tôn Hiểu ra, bất mãn nói: "Đừng dùng những thủ đoạn mà anh thường dụ con nít để đối phó tôi, trong mắt tôi, anh chính là một kẻ không có ý tốt."
Đứa trẻ này không đơn giản chút nào.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tôn Hiểu chính là thế, không một đứa trẻ nào có thể đỡ được chiếc tay vuốt ve của anh ta.
Mọi người trong phòng livestream đều cười muốn rụng rời.
"Lâm Phàm, chúng ta rời khỏi đây thôi." Tiểu Bảo nói.
Vốn tính ở lại qua đêm, chính là bởi vì sự xuất hiện của Tôn Hiểu, làm cho Tiểu Bảo muốn rời khỏi chỗ này, cậu ta không muốn bạn của mình lại bị người khác cướp đi.
Hơn nữa, cái tên streamer này vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi.
“Được thôi.”
Lâm Phàm đã xử lý hết đống thịt thỏ, thực sự rất ngon, mùi vị giống như là chú chó mà anh ăn trước kia vậy, nếu buộc phải so sánh thì anh sẽ chọn thịt thỏ.
Vệ sĩ đem đồ lên xe.
Tôn Hiểu thấy họ phải đi, nghĩ rằng tự mình rời khỏi thành phố cũng có chút xa, nên đứng ở ngoài xe, vẻ mặt đáng thương nói:
"À thì… có thể tiện đường đưa tôi về luôn được không?"
Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tôn Hiểu, rồi nói tài xế lái xe đi ngay.
Tài xế đạp hết ga.
Xe lao về phía trước tạo ra làn khói mù mịt.
Khụ khụ!
Tôn Hiểu một bên ho khan, một bên gạt khói trước mặt, sau đó nhìn livestream nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, sức hấp dẫn tôi đối với trẻ em lại không có tý hiệu quả nào trên người đối phương cả, có chút thất bại."
Dân mạng liền bình luận.
"Anh còn biết tự nhận thức thì chứng tỏ anh còn có cách để cứu được."
"Đại ca cứ như vậy mà đi rồi, ước mơ anh Tôn muốn nịnh nọt Đại ca e là thất bại rồi."
Tôn Hiểu nhìn phòng livestream, nói:
"Các vị, đừng có gấp, hiện tại thành phố Duyên Hải đã an toàn rồi, giải quyết nguy cơ tà vật rồi, hơn nữa ta đã biết đại ca chính là thành viên của Bộ phận đặc biệt. Hằng ngày tôi sẽ đứng canh ở ngoài bộ phận đặc biệt, tôi nghĩ tôi nhất định có thể gặp được đại ca, đến lúc đó tôi sẽ chia sẻ với mọi người về hoạt đồng hằng ngày của đại ca."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất