Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 356: Tôi đều học được từ phim ảnh (2)

Chương 356: Tôi đều học được từ phim ảnh (2)
"Đồng loại, nghe lời tao đi, nằm yên đừng nhúc nhích, may ra còn có cơ hội sống sót."
Thân là yêu quái anh hùng, nó không đành lòng nhìn thấy đồng loại phải chịu tổn thương như thế này.
Đau trên người mày, đau trong lòng tao.
Yêu quái gà trống rất khó chịu.
Nhưng nó không thể cầu xin thay cho yêu quái hai đầu, bây giờ nó đang nằm vùng, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của mình. Có đôi lúc, vì nghiệp lớn của yêu quái, hy sinh một vài đồng loại cũng là chuyện không thể thiếu.
Đương nhiên.
Yêu quái gà trống vẫn nói mình là nằm vùng, nhưng quan trọng là mục tiêu nằm vùng của nó bây giờ là gì?
Ừm, vấn đề này hơi phức tạp, cho dù có hỏi yêu quái gà trống thì trong phút chốc e rằng cũng không thể nói ra.
Yêu quái hai đầu nằm trên mặt đất, hai cái đầu mang vẻ mặt chết lặng, khóe miệng chảy ra một đống nước bọt.
Phải nói là mật vàng.
Bụng bị chấn thương nặng đến mức phun cả dịch mật ra.
"Kẻ phản bội, kẻ phản bội chết tiệt."
Bây giờ nó rất hận yêu quái gà trống, cho rằng yêu quái gà trống đã dẫn con người đến đây, nếu không thì làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.
Giả chết?
Không thể nào.
Nó sẽ không bao giờ giả chết, phải dùng sức mạnh tuyệt đối để bảo vệ địa vị của bản thân, nó muốn cho con người biết được sự khủng bố của nó.
Chỉ là tình huống trước mắt không hề tốt đối với nó.
"Thật là lợi hại."
Ông Trương nhìn thấy đánh yêu quái hai đầu ngã sấp trên mặt đất thì vui vẻ vỗ tay.
Lúc này.
Yêu quái hai đầu lại đứng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Lâm Phàm, hận không thể nuốt chửng Lâm Phàm.
Yêu quái gà trống bất lực lắc đầu.
Nó thật sự không thể cứu được đồng loại một lòng tìm chết, mày đây là cố ý đâm đầu vào chỗ chết mà.
Cục cục!
Yêu quái gà trống: "Tên ngu xuẩn, mày không phải là đối thủ của anh ta, tốt nhất là mày nằm yên trên mặt đất cho tao. Đây là lời khuyên cuối cùng của yêu quái anh hùng dành cho mày đấy."
Yêu quái hai đầu: "Mày là kẻ phản bội, mày đừng có giả vờ giả vịt."
"Tao không phải kẻ phản bội, tất cả những gì tao làm đều là vì tương lai của yêu quái."
"Hừ, kẻ phản bội, rồi sẽ có một sự tồn tại mạnh mẽ hơn đối phó với mày."
Yêu quái gà trống nản lòng, rũ đầu gà xuống. Vì sao không có đồng loại nào chịu tin vào lời của nó, mặc cho nó gào thét cỡ nào: tao không phải kẻ phản bội, tất cả những gì tao làm đều là vì bọn mày cả đấy.
Quả nhiên.
Anh hùng vĩnh viễn cô độc.
Con đường này chỉ có bản thân tự đi tiếp, không ai có thể giúp gì được.
Lâm Phàm làm ra một thế tay mang ý chiến đấu với yêu quái hai đầu, sau đó hét to một tiếng, chạy nhanh về phía yêu quái hai đầu rồi bỗng nhảy phắt lên, đấm một quyền vào mặt của nó.
Nhiệt huyết sôi trào.
Cuộc chiến chân chính sắp bắt đầu.
Đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Yêu quái hai đầu gào thét, lại giáng một cú đấm vào mặt Lâm Phàm.
Va chạm.
Cánh tay của nó hơi dài nên đập vào mặt Lâm Phàm trước, trận chiến này nó thắng chắc rồi. Có điều rất nhanh, tình hình đã có sự thay đổi.
Lâm Phàm chụp lấy nắm tay của nó, không có một chút nhượng bộ nào.
Bịch!
Yêu quái hai đầu hoàn toàn choáng váng, đầu hứng chịu một quyền, cơ thể xoay tròn trên không, ngay sau đó, Lâm Phàm mặt không đổi sắc đá nó một cái, vù một tiếng, bóng dáng của nó bay ra ngoài.
"Cảm ơn."
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Trong phim đúng là đã diễn như vậy, lúc đánh bại đối thủ thì sẽ nắm chặt tay nói hai chữ này.
"Ông Trương, tôi bắt chước có tốt không?"
Lâm Phàm quay đầu lại hỏi.
Ông Trương hô to: "Tốt lắm."
Lúc này yêu quái hai đầu đã nằm yên không nhúc nhích ở đằng xa, trong lòng nảy sinh một cuộc tranh đấu nảy lửa.
Nó tự nói với bản thân.
Không thể chết ở trong này được.
Sau đó thừa dịp Lâm Phàm không chú ý thì nhanh chóng chạy về phía hang động, nơi đó có một thứ rất quan trọng, không thể để con người lấy được.
Lâm Phàm không đuổi theo yêu quái.
Anh ta chỉ đến đây để chiến đấu thôi.
Vừa nãy đã thắng rồi, chỉ là cảm giác khi chiến đấu không quá tốt thôi, không quá gay gắt như lúc trước, trận chiến lúc đó mới là kịch liệt.
Lúc này.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Cao Hùng: "Tôi dẫn các cậu đến bệnh viện."
"Không cần." Cao Hùng nói.
Lâm Phàm kiên định nói: "Cần, cậu xem thương tích trên người các cậu kìa, rất nghiêm trọng đấy, nếu không đi bệnh viện thì các cậu sẽ chết. Có điều các cậu có thể yên tâm, tôi rất quen thuộc với bệnh viện đó, bọn họ rất tốt, chắc chắn sẽ cứu các cậu."
Cao Hùng trợn mắt.
Đối phương rốt cuộc muốn gì?
Bọn họ là thành viên của tổ chức ngầm, không thể tùy tiện xuất hiện trong thành phố, mà bây giờ điều làm cho cậu ta đau đầu nhất là năng lực của người này rất mạnh, bọn họ có muốn chạy cũng khó.
Hơn nữa thương tích quả thật rất nặng.
"Cảm ơn lòng tốt của người anh em, nhưng chúng tôi thật sự không cần đến bệnh viện đâu."
Cao Hùng đứng dậy, nháy mắt với các thành viên xung quanh, con mẹ nó còn ngơ ngác làm gì, còn không nhanh đứng lên chạy đi cho tao, đừng nói với tao là thương tích nặng, đứng lên, chạy thôi.
Lâm Phàm tóm lấy cánh tay của Cao Hùng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được, các cậu phải đi bệnh viện, nếu tôi đã phát hiện thì tôi sẽ không thờ ơ."
Cao Hùng cúi đầu nhìn.
Bàn tay kia đang túm cánh tay của cậu ta.
Hoàn toàn không có dấu hiệu muốn buông tay.
Nếu không phải thấy nặng lực của anh quá kinh khủng, không tiện ra tay với anh, bằng không tôi đã sớm đập vỡ cái đầu chó của anh.
Lạch cạch!
Cao Hùng cầm lấy cánh tay của Lâm Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi thật sự không cần."
Hai người đối mặt với nhau.
Không ai chịu mở lời trước.
Lâm Phàm trầm tư một lát, sau đó hô lên: "Ông Trương, ông mau tới đây."
Ông Trương ôm gà mái chạy chậm qua đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất