Chương 361: Ông Trương tôi đây thật muốn bùng nổ
Bác sĩ thấy viện trưởng đến, vội vàng báo cáo tình hình: “Viện trưởng, tình hình của bệnh nhân tương đối ổn định. Ca phẫu thuật rất thành công, đã loại bỏ hết máu đông trong lồng ngực, các khớp xương sai vị trí cũng đã được nắn lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Ừ.”
Trước mặt các bác sĩ, Lý Lai Phúc vẫn rất nghiêm túc.
Dù sao cũng là viện trưởng.
Phải có chút uy nghiêm chứ.
Lại một tháng mới, xin vài tờ vé tháng.
Trong phòng bệnh.
“Ân nhân, ăn táo đi.”
Trương Hồng Dân vừa gặp lại ân nhân đang chăm chỉ rửa sạch quả táo, đưa cho Lâm Phàm, đưa cho ông Trương, tuy rằng động tác vẫn còn chậm chạp và có vẻ cảnh giác nhưng mà sự chân thành trên mặt thì tuyệt đối không phải là giả.
Sắc mặt của cô bé đã tốt hơn rất nhiều, so với trước đây thì hồng hào hơn khá nhiều, hơn nữa nụ cười trên mặt vẫn luôn rạng rỡ đáng yêu như vậy.
“Này!”
Lâm Phàm vẫn luôn mỉm cười với cô bé, cô bé rất thích nụ cười của Lâm Phàm, hai người cứ mặt đối mặt mỉm cười như vậy. Trái lại Trương Hồng Dân chỉ nhìn một lúc rồi cúi đầu xuống, anh ta rất sợ nụ cười như thế.
Vừa nhìn đã cảm thấy có chút hoảng sợ.
“Ân nhân, cứ nhìn thoải mái đi, anh có ân lớn với tôi, anh muốn nhìn con gái tôi đến khi nào cũng được cả.”
“Bạn nhỏ, cho em ăn nè.” Lâm Phàm đem quả táo đưa cho cô bé.
Cô bé lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Em có rồi.”
Sau đó lấy ra một quả táo đã bị gặm hơn phân nửa.
“Viện trưởng Lý, ông cũng ăn một miếng đi.”
Trương Hồng Dân vội vàng đưa một miếng qua cho viện trưởng. Khoảng thời gian này anh ta và con gái ở bệnh viện đều là nhờ có viện trưởng Lý chăm sóc, hơn nữa anh ta còn nghe lén được viện trưởng Lý còn mở một cuộc họp nhỏ với mấy y tá kia, ý của ông ta chính là, các cô nhất định phải phục vụ hai cha con kia tốt nhất có thể, nếu như ai dám ra vẻ gì đó với người ta thì ông sẽ để bọn họ về nhà trồng rau hết luôn.
Nghe được câu này.
Trương Hồng Dân cảm động đến muốn khóc, xã hội tuy hiểm ác nhưng người tốt lại càng nhiều hơn.
“Đến khi nào thì cô bé mới có thể ra viện?” Lâm Phàm hỏi.
Lý Lai Phúc nói: “Theo tình trạng hồi phục hiện tại thì không bao lâu sau sẽ có thể xuất viện, trị liệu thêm mấy đợt là được.”
Theo lý thuyết thì, loại bệnh này đúng là không thể nào hết nhanh như vậy được.
Nhưng có muốn trách thì phải trách tế bào tạo máu mà Lâm Phàm hiến có vấn đề, không phải vấn đề xấu, mà là vấn đề tốt, tốt đến nổi không còn giống con người nữa, đã vượt quá giới hạn của nhân loại.
Nói đơn giản một chút.
Tế bào tạo máu của Lâm Phàm cũng giống hệt như thuốc tiên vậy đó.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chờ em xuất viện, anh sẽ có thể dẫn em đi đến Thanh Sơn chơi, mọi người ở đó đều rất thân thiện.” Lâm Phàm mỉm cười nói.
Cô bé nói: “Được.”
Trương Hồng Dân cảm kích nói: “Viện trưởng Lý, thật cảm ơn các ông, nếu như không phải là các ông tận tâm tận lực trị liệu thì con gái của tôi e là đã không còn trên cõi đời này nữa.”
“Đừng cảm ơn chúng tôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cậu ta đi, liệu trình điều trị của chúng tôi chỉ hỗ trợ phần nào thôi, con gái của anh có thể hồi phục khỏe mạnh nhanh như vậy đều là vì tế bào tạo máu của cậu ta rất đặc biệt, nếu như không có tế bào tạo máu của cậu ta vậy thì coi như là có thể tìm được người thích hợp đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào khỏi nhanh như vậy.” Lý Lai Phúc nói.
Thân là viện trưởng, tất nhiên là ông ta rất thích bản thân mình được vinh quang, nhưng mà ông ta là một người thành thật, là công lao của mình thì sẽ không nhường ai cả, không phải tự nhiên cũng không phải ép buộc.
Cảm giác của Trương Hồng Dân đối với Lâm Phàm là vừa yêu vừa sợ, chủ yếu là vì thân phận bệnh nhân tâm thần còn trơ ra đó, dọa cho anh ta luôn cảm thấy lúc nào Lâm Phàm cũng có thể phát bệnh được.
Lúc này.
Cao Hùng, người nằm trên giường bệnh đang muốn rời khỏi nơi này nhưng mà cậu ta phát hiện hai chân mình không cảm giác, chỉ có thể trừng to mắt.
Lâm Phàm nhận ra được động tĩnh của cậu ta thì nói khẽ: “Bây giờ cậu đã an toàn rồi, nơi này là bệnh viện, tôi rất quen thuộc với nơi này, tình trạng của cậu nhất định sẽ tốt lên thôi, lúc trước khi ông Trương châm cứu cho cậu thì đã rất thành công, nếu không thì cậu nhất định đã không còn mạng.”
Cao Hùng khẽ đảo mắt.
Bây giờ cậu ta không muốn nói cái gì cả.
Trong lòng hy vọng đội viên có thể tới cứu cậu ta.
Nhưng mà cậu ta có điều không biết chính là, đội viên của cậu ta đã sớm chạy trốn hết cả rồi, ai còn nhớ đến cậu ta nữa.
Bộ phận đặc biệt.
“Năng lượng biến động đã biến mất.”
Kim Hòa Lỵ báo cáo tình huống với người đàn ông một mắt, cô ta đã quyết định dẫn người đi thăm dò nhìn tình hình. Khi biết được tin tức này, vẻ mặt cô ta trở nên nghiêm túc.
Chỉ sợ là vấn đề trong đó có hơi nghiêm trọng rồi.
Người đàn ông một mắt biết mức độ nguy hiểm của thành phố Diên Hải, từ lúc thần ma xuất hiện thì đã không ngừng tăng lên, toàn thành đều tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một.