Chương 362: Ông Trương tôi đây thật muốn bùng nổ (2)
Các thành viên lâu năm của bộ phận đặc biệt cần lúc nào cũng phải tuần tra trong thành.
Cho dù là các thành viên đang nghỉ phép hay thậm chí là đi dạo phố thì cũng đều cần mang theo công cụ chiến đấu.
“Thùng thùng!”
Từ Tử Hạo đi vào, khi nhìn thấy Kim Hòa Lỵ, cũng chỉ khẽ gật đầu mà thôi. Tuy là anh ta rất thích bắt chuyện, nhưng đối Kim Hòa Lỵ người phụ nữ khủng bố này thì anh ta tránh còn không kịp.
Trước kia lúc lần đầu gặp mặt, anh ta đã chủ động tiến lên bắt chuyện.
Ngờ đâu bị Kim Hòa Lỵ đạp thẳng cho một cước kém chút nữa là tuyệt tử tuyệt tôn.
Đến bây giờ khi lại nhìn thấy người một lần nữa.
Thì trong lòng vẫn còn một loại sợ hãi.
“Sao thế?” Người đàn ông một mắt hỏi.
Từ Tử Hạo thở phào, trên trán đều đã đổ mồ hôi, hiển nhiên là đã gấp gáp trở về, rất tiêu hao thể lực. Anh ta vẽ ra một cái hoa văn có dạng lưỡi liềm lên trên giấy.
“Chính là cái này, tôi đã thấy nó ở vùng ngoại ô, chẳng qua là người kia đã được đưa đến bệnh viện. Tôi luôn cảm thấy hình dạng hoa văn này khá quen mắt, chỉ là trong lúc nhất thời vẫn chưa nhớ ra được mà thôi.”
“Cho nên tôi đến hỏi một chút.”
Anh ta cũng không phải là đồ ngu, những người kia xuất hiện tại vùng ngoại ô chiến đấu cùng với yêu quái, hơn nữa vừa nhìn thì đã biết không phải là thành viên của bộ phận đặc biệt, đột nhiên xuất hiện ở ngoại ô thành phố Diên Hải như vậy chứng tỏ là nhất định có vấn đề.
Lúc người đàn ông một mắt nhìn hoa văn kia, vẻ mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, thốt ra:
“Hội Bóng Đêm.”
Từ Tử Hạo nghe thấy cái tên này thì cũng hoàn toàn tỉnh ngộ: “Ồ, đúng rồi, đúng là Hội Bóng Đêm, tôi còn nói sao nó lại trong quen thuộc đến như vậy, chỉ là cái hội Bóng Đêm này không phải đã bị hủy diệt vào hai mươi năm trước rồi hay sao, sao lại còn xuất hiện nữa đây.”
Hội Bóng Đêm không giống với bộ phận đặc biệt.
Bọn họ hoạt động ở thế giới ngầm.
Nguyên nhân bọn họ đã từng bị diệt vong cũng rất kỳ diệu, không có ai biết cụ thể mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, chính là trong vòng một đêm, tất cả những người trong hộ Bóng Đêm đều bị người ta tàn nhẫn giết hại, hội trưởng hội Bóng Đêm cũng chủ động chạy đến tổng bộ của bộ phận đặc biệt tổng bộ cầu xin giúp đỡ.
Chỉ là tình trạng của hội trưởng hội Bóng Đêm lúc ấy rất không ổn, máu me khắp người, bị xé nứt chỉ còn lại một nửa thân thể, tựa như là đã bị một thứ thần bí nào đó xé rách vậy.
Còn chưa xin được cứu viện.
Thì đã chết trước mặt các thành viên của bộ phận đặc biệt.
“Bây giờ người đó ở nơi nào?” Người đàn ông một mắt hỏi.
Từ Tử Hạo đáp: “Tại bệnh viện Hoa Điền, Lâm Phàm và ông Trương đã mang cậu ta đi.”
Người đàn ông một mắt nhíu mày, hai người bệnh tâm thần sao lại lăn lộn chung với người của hội Bóng Đêm, nhưng mà bây giờ không được nghĩ nhiều như vậy, cần nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
“Chờ tôi với.”
Từ Tử Hạo đi theo.
Kim Hòa Lỵ thì thầm trong lòng, cô biết rõ tất cả mọi tin tức, tất nhiên là biết đến hội Bóng Đêm, một tổ chức rất thần bí, không ai biết nội bộ bên trong đó như thế nào cả.
Sau đó thì rời đi luôn.
Bây giờ cô muốn đi thăm dò để biết một ít tin tức của hộ Bóng Đêm.
Bệnh viện.
Lâm Phàm và ông Trương ngồi bên giường nhìn Cao Hùng đang nằm ở nơi đó không động đậy chút nào, hai người khẽ trao đổi.
“Cậu nói xem thuật châm cứu của tôi có giúp ích được gì cho cậu ta hay không?” Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm nói: “Lợi ích lớn, rất lớn đó.”
Yêu quái gà trống cũng không muốn nói nhiều.
Thật sự là nhân loại ngu xuẩn.
Vậy mà còn hỏi có giúp ích gì với người ta hay không.
Các người kém chút nữa là chơi chết người ta rồi có biết hay không.
Trương Hồng Dân làm bạn bên cạnh giường con gái, thỉnh thoảng còn nhìn qua hai vị bệnh nhân bệnh tâm thần kia, anh ta không nói gì cả, cũng không hỏi gì cả mà chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm hai người.
Không có ý gì khác.
Chỉ là hi vọng hai người bệnh tâm thần này sẽ có thể luôn luôn duy trì sự tỉnh táo như bây giờ.
Trong hành lang.
Viện trưởng Lý đang tuần tra tình hình bệnh viện, xem xem tình hình phục vụ tại bệnh viện có chỗ nào không tốt hay không, nếu như là có phục vụ không tốt, vậy thì ông ta sẽ phê bình đối phương một trận, đối với người bệnh, so có thể không có chút kiên nhẫn nào được.
Đột nhiên.
Ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là vị lãnh đạo ngày xưa mà ông ta từng đi theo nịnh nọt...
Người đàn ông một mắt.
Ông ta lập tức tiến lên, lộ ra vẻ lấy lòng: “Lãnh đạo, ngài tới đây để thị sát công việc sao?”
“Viện trưởng Lý, người bệnh mà Lâm Phàm mang vào bây giờ đang ở đâu?” Người đàn ông một mắt hỏi.
“Mời lãnh đạo đi theo tôi.”
Lý Lai Phúc rất cung kính, trực tiếp ở phía trước dẫn đường. Ông ta nhìn qua chứng nhận của người đàn ông một mắt, đây đúng là sếp lớn rồi đó, nghĩ tới nếu như mình còn muốn tiến thêm một bước, vậy thì nhất định phải giữ gìn mối quan hệ cùng với lãnh đạo.
Hoàng Quan ở bên cạnh phát hiện ra vẻ mặt của viện trưởng nghiêm túc như thế thì biết ngay là người này tuyệt đối không đơn giản.
Cho nên anh ta cũng cung kính đi theo ở bên cạnh.
Dưới tình huống không có mệnh lệnh của viện trưởng thì anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra chút hành vi vượt qua giới hạn nào.