Chương 500: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không? (3)
Rất nhanh sau đó.
Các thiết bị bắt đầu hoạt động.
Một đám người đều đang bận bịu ghi chép dữ liệu.
Tựa như tình huống này vẫn là lần đầu tiên, điều mà Độc Nhãn Nam muốn biết nhất chính là rốt cuộc Lâm Phàm đã tu luyện như thế nào rồi. Nói thật, cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa làm rõ được.
Lúc dò hỏi Hách Nhân, bản thân ông ta chính là biết mình lại làm chuyện dại dột nữa rồi, nếu như Hách Nhân biết được thì còn có thể che giấu tới bây giờ sao.
Đối với Hách Nhân mà nói.
Ông ta thật sự rất mơ hồ, mặc dù biết Lâm Phàm quả thật không đơn giản nhưng dù sao lúc tìm chỗ chết ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, người bình thường nhất định đã ngỏm củ tỏi rồi, nhưng lần nào Lâm Phàm cũng đều có thể gắng gượng vượt qua được.
Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề gì.
Vậy hoàn toàn là giả.
Chỉ là ông ta thật sự chưa từng nghĩ tới Lâm Phàm lại mạnh mẽ như vậy, cứng cáp tới mức đã vượt quá phạm vi mà loài người có thể tiếp nhận rồi.
Kiểm tra kết thúc.
Độc Nhãn Nam cầm bảng kết quả kiểm tra, khẽ chau mày lẩm bẩm: "Không thể nào, sao có thể có chuyện này."
Bảng kiểm tra cho ra kết quả kiểm tra bình thường, không có gì đáng kể.
Ông ta thật sự là không tin được.
Dữ liệu trên tất cả phương diện đều rất bình thường.
Không có bất cứ điều gì khác thường.
"Lãnh đạo, có thể là thiết bị cũng chúng ta xảy ra vấn đề." Một người mặc áo blouse thấy vẻ mặt không thể tin được đó của Độc Nhãn Nam, cố ý an ủi.
Độc Nhãn Nam lắc đầu đáp: "Không phải là thiết bị có vấn đề, chuyện này..."
Ông ta nhìn vẻ mặt thoải mái của Lâm Phàm, thở dài bất lực. Đã hiểu rồi, đây có thể là sự thật, những thiết bị này vốn dĩ không thể nào tra ra được tình trạng cơ thể của anh.
Đại sư Vĩnh Tín nói: "Có phải là cách chúng ta kiểm tra có vấn đề không?"
Lâm Đạo Minh nói: "Có lẽ đây chính là làm tới trở về nguyên trạng rồi."
"Haiz!" Độc Nhãn Nam thở dài một tiếng, chả hiểu được mấy người này nói gì nữa, còn cái gì mà trở về nguyên trạng, trở về cái con khỉ.
Buổi kiểm tra thất bại cũng không khiến Độc Nhãn Nam thấy thất vọng, ông ta cảm thấy chỉ là có chút vấn đề trong đây mà thôi, sau này nhất định có thể nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu.
Lúc này.
Ông Trương đi tới bên cạnh Độc Nhãn Nam, tò mò nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: "Ông còn tin tưởng tôi không?"
Lúc nói lời này.
Vẻ mặt của ông Trương ngập tràn mong đợi.
Độc Nhãn Nam nhìn ông Trương lại nhớ tới những chuyện đã từng trải qua kia. Nói thật, đối với ông ta mà nói thì chuyện đó vẫn còn là cái bóng tâm lý rất lớn. Ông ta bị nằm trọn ở bệnh viện chịu thiệt thòi mấy lần, còn chỗ nào sẽ chịu thiệt thòi nữa đây?
Nhưng có đôi lúc ngẫm nghĩ lại.
Ông Trương là người có trình độ thật sự.
Trong lòng Độc Nhãn Nam rối rắm không yên, nhiều lần muốn thử nghiệm lần nữa.
Thế nhưng mà vừa nghĩ tới kết quả.
Trong lòng cũng đau đớn vô cùng.
"Sau này hãy nói." Độc Nhãn Nam từ chối khéo, tạm thời không có tâm trạng thảo luận mấy chuyện này.
Buổi kiểm tra kết thúc.
Lâm Phàm dắt ông Trương và gà mái cùng đi dạo phố.
Đối với anh mà nói, chuyện vừa rồi không có tý ảnh hưởng gì cả. Mặc dù không hiểu tại sao Độc Nhãn Nam lại làm như thế, nhưng cảm giác giống như có chút ý tứ, có thể là muốn xem thử tình trạng cơ thể của anh thôi.
"Khi nãy kiểm tra có cảm giác gì không?" Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm đáp: "Không có cảm giác gì cả."
"Được thôi, tôi còn tưởng có chỗ nào đó không ổn." Ông Trương nói thế chính là muốn thử một chút, cũng may là Lâm Phàm nói không có cảm giác gì, nếu không ông Trương nhất định sẽ rất hối hận vì sao không cố gắng trải nghiệm một chút.
Cả hai tiếp tục đi dạo.
Lâm Phàm dừng bước, nhìn xung quanh. Người dân trên đường cũng rất nhiều, bọn họ cũng không hẳn là nổi bật trong đám đông lắm.
"Sao thế?" Ông Trương tò mò hỏi.
Lâm Phàm nhìn về phía xa, nói: "Vừa mới nãy, tôi có cảm giác có người đang theo dõi chúng ta."
Ông Trương quay đầu nhìn lại theo hướng của Lâm Phàm chỉ: "Sao có thể chứ, bên kia chính là tòa cao ốc, sao lại có người từ tòa cao ốc mà theo dõi chúng ta chứ? Nếu như đúng là tới tìm chúng ta thì hoàn toàn có thể qua thẳng đây mà, cần gì phải đứng xa như vậy?"
"Ừm, nói có lý."
Trên sân thượng của một tòa cao ốc thương mại ở phía xa.
"Đệt, ở cách xa như vậy mà cũng có thể bị phát hiện ra sao?" Một người đàn ông trán đầy mồ hôi ngồi xổm ở đó nói, kính viễn vọng ở bên cạnh bộc lộ thân phận của anh ta. Dùng loại thiết bị này để nhìn lén người khác, rất có thể chính là mấy tên biến thái trong truyền thuyết.
Trên mặt của người đàn ông có in hình một lá bài K, quả thật vẻ ngoài của anh ta rất đẹp trai, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia sáng u ám.
"Ảo giác thôi." Phác Khắc Nam lẩm bẩm, sau đó rất tự tin nói: "Nhất định là ảo giác, mình nấp sâu như vậy làm sao có thể bị phát hiện. Ánh mắt nhìn thẳng khi nãy chỉ là trùng hợp mà thôi, là mình tự dọa mình, thật sự là suýt chút bị hù chết mà."
Khả năng tự trấn an của anh ta rất mạnh.
Rất nhanh sau đó đã nghĩ thông suốt.
Anh ta thu dọn đồ đạc, lập tức biến mất khỏi sân thượng không còn tung tích.
Ở bộ phận đặc biệt.
"Nghiên cứu ra rồi."
"Chúng ta nghiên cứu ra được rồi."
Một đám chuyên gia hoan hô, bọn họ vô cùng hào hứng đối với những con chữ. Lúc biết được chuyện nghiên cứu về một bia đá cổ xưa đã rất khoái chí rồi, thậm chí còn có thái độ uy hiếp kiểu nếu mấy người không cho bọn tôi nghiên cứu thì bọn tôi nhất định không liều mạng làm việc cho mấy người nữa.