Chương 501: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không? (4)
Phải tốn một khoảng thời gian mới mang bia đá đó từ núi Thái Sơn về được.
Bọn họ mất ăn mất ngủ, dồn hết sự tập trung vào trong đó, lục hết tất cả các loại sách cổ mà kiểm tra. Khoảng thời gian mới bắt đầu, bọn họ đã tra ra được những chữ viết này là Đạo văn và Phật văn. Có được mục tiêu bước đầu này rồi, hết thảy những chuyện về sau đều sẽ trở nên dễ dàng.
Độc Nhãn Nam khẩn cấp hỏi: "Là gì?"
"Dựa vào nghiên cứu của chúng tôi thì chữ trên tấm bia đá này là kinh văn Trấn Ma được hai bên Phật và Đạo cùng để lại. Từ một vài quyển kinh cổ, có thể tra ra được ý nghĩa của những kinh văn này, không ngờ lại có năng lực như vậy. Kết luận của chúng tôi chính là thần thoại cổ xưa có khả năng rất lớn là có thật." Chuyên gia nói.
Bọn họ vẫn luôn nghiên cứu chữ viết ở thời kì cổ xưa, rất khâm phục trí tuệ của người thời xưa. Nhưng vẫn luôn coi đó là một loại học thuật mà nghiên cứu, khai thác lại những tri thức mà người thời xưa có được. Nhưng bây giờ... Thần thoại rất có thể là có thật.
Đây là một đả kích rất lớn đối với thế giới quan của bọn họ.
Độc Nhãn Nam nói: "Đều là những kinh văn đó?"
Chuyên gia nói: "Khắc trên bia đá là tổ hợp giữa hai loại kinh văn, có chú Lăng Nghiêm của Phật giáo, kinh Cao Thượng Ngọc Hoàng Tâm Ấn Diệu của Đạo giáo."
"Chú Lăng Nghiêm? Có sức mạnh như thế sao?" Đại sư Vĩnh Tín kinh ngạc, trong lòng sục sôi. Ông ta biết rõ thuật chú này nhưng chưa bao giờ ngờ được nó sẽ có sức mạnh như vậy, cứ luôn có cảm giác đối phương là đang nói khoác.
Không nói thêm nhiều lời.
Ông ta thuần thục kinh Phật, thuộc nằm lòng những bộ kinh Phật lớn nhỏ, nhưng chưa bao giờ nhận ra được chú Lăng Nghiêm có sức mạnh như vậy.
Lưu Hải Thiềm là cao thủ Đạo giáo, mỉm cười nói: "Không ngờ ở thời cổ xưa, kinh Cao Thượng Ngọc Hoàng Tâm Ấn Diệu của Đạo giáo tôi lại cũng có sức mạnh như thế. Lâm Đạo Minh, ông nói thử xem này là vì sao?"
Lâm Đạo Minh là cao thủ Mao Sơn bị súng cây răng cửa lập tức đánh mắt qua, cạn lời. Ông ra vẻ như thế rồi còn bảo tôi nói cái gì nữa?
"Ha ha." Lâm Đạo Minh chỉ có thể qua loa cười hai tiếng đáp lại.
Từ trước giờ ông ta luôn có một lòng tin rất vững chắc rằng Mao Sơn là mạnh nhất.
Cái gì mà Phật giáo, cái gì mà Đạo giáo đều dạt sang hết một bên cho ông đây đi.
"Đừng ồn ào." Độc Nhãn Nam giơ tay lên ra hiệu yên lặng, sau đó trầm giọng nói: "Dựa theo những bí ẩn thời cổ xưa mà chúng ta liên tục tìm ra được, trong lòng mọi người ít hoặc nhiều đều sẽ tự hiểu ra được rồi. Thế giới này hoàn toàn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, những gì chúng ta biết về Tà Vật có thể là quá ít ỏi rồi."
"Mấy người là từ bên tổng bộ qua tới, có thể nói cho họ biết kết quả này."
"Tiếp sau đây còn có một chuyện quan trọng hơn, tôi muốn chúng ta nhất định phải tìm ra hết tất cả những cuốn sách cổ đã bị chúng ta bỏ qua, cố gắng tìm kiếm những bí mật mà chúng ta chưa tìm ra được trong những cuốn sách cổ đó thật kỹ lưỡng."
Độc Nhãn Nam tin rằng thần thoại cổ xưa là có thật, những thứ trước đây được bọn họ cho rằng chỉ tới từ thần thoại cũng rất có thể là sự thật.
Tất cả mọi người không ai nói lời nào.
Nhưng ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng.
Bọn họ có linh cảm sắp sửa tìm ra được những điều mới mẻ khác.
"Vâng, hiểu rồi."
"Bây giờ tôi sẽ báo tin tức lại cho tổng bộ."
"Chuyện này đối với loài người chúng ta mà nói, chính là phát hiện lớn nhất."
Tất cả mọi người có cảm giác trong ngực mình có một ngọn lửa đang cháy rạo rực.
Vẻ mặt của bọn họ ngập tràn kiêu hãnh, tất cả những thứ này đều là do bọn họ mất ăn mất ngủ, ngày đêm nghiên cứu ra, có nói bá đạo hay không thì đã xong việc rồi.
Lúc này.
Lâm Phàm và ông Trương đang uống nước ở một cửa tiệm trà sữa.
Trước mặt bọn họ bày hai cốc mojito có mùi vị rất ngon, có chút vị rượu. Với ông Trương mà nói thì mùi vị này có chút say, nhưng lại là thức uống mà Lâm Phàm cực kỳ yêu thích.
Vốn dĩ đây là một chuyện rất bình thường.
Nhưng, Lâm Phàm nhìn thấy một cô gái. Người này đội mũ, đeo kính râm cùng khẩu trang, che chắn bản thân mình rất kín, muốn nhìn ra đối phương là ai vốn dĩ cũng là một chuyện không thể.
"Lâm Phàm, cậu sao thế?" Ông Trương nhìn thấy Lâm Phàm có tâm sự, bọn họ sáng tối đều ở cùng nhau, trong lòng ai có biến đổi gì cũng đều có thể nhìn ra. Chưa kể ánh mắt của Lâm Phàm lại đảo xung quanh giống như tìm kiếm gì đó, lại giống như đang tránh né gì đó.
Lâm Phàm nói: "Tôi thấy vợ của tôi rồi."
"Vợ?" Ông Trương trừng hai mắt, nhìn xung quanh: "Có thấy vợ cậu đâu."
Cũng trong khoảng thời gian gần đây, ông Trương nhìn thấy tâm trạng của Lâm Phàm không tốt cho lắm, giống như sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì đã biến thành dáng vẻ này vậy.
Rất chật vật.
Rất phiền toái.
Ông ta muốn đưa Lâm Phàm trở lại Thanh Sơn, trở về nhà của bọn họ. Nơi đó, mới là nơi khiến người ta an tâm nhất.
Hai tay Lâm Phàm nâng cốc nước, liếc xéo mắt nói: "Đang ở phía đối diện, xéo với chỗ chúng ta."
"Vậy cậu đi tìm cô ấy đi." Ông Trương nói.
Lâm Phàm nói: "Hình như cô ấy không biết tôi là ai."
Ông Trương nghĩ ngợi, sau đó bày ra nụ cười động viên vỗ vai Lâm Phàm nói: "Tôi cho rằng gặp được vợ rồi thì phải mạnh dạn đi làm quen, nếu như có thể thì tôi hi vọng cậu có thể bảo cô ấy mua cho chúng ta cốc nước, chứ chúng ta hết tiền rồi."