Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 502: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không? (5)

Chương 502: Em có thể mời bọn anh hai cốc nước được không? (5)
Lần trước Kim Hòa Lị cho Lâm Phàm mượn một ngàn tệ, nhưng sau khi tới núi Thái Sơn xong thì anh đã phát hiện tiền bị rơi mất rồi, chỉ còn lại vài chục tệ mà thôi, thật sự rất nghèo.
Hai cốc nước hiện tại này chính là anh đã tìm rất lâu mới kiếm đủ tiền để đi uống.
"Tôi thật sự có thể sao?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương gật đầu lia lịa: "Cậu còn chưa tin tôi sao? Tôi rất có kinh nghiệm đó."
"Tôi tin tưởng ông." Lâm Phàm nói.
Tình huống lúc này khá là lúng túng.
Một người dám nói, một người dám tin.
Ngẫm lại cứ cảm thấy rất đáng sợ.
Lâm Phàm đứng dậy rời chỗ ngồi, đi về phía bên kia.
Mộ Thanh rất khẩn trương, cô ta ngụy trang đầy đủ, không dắt ai theo, cũng không có ai biết cô ta tới chỗ này. Cứ như thế mà ngồi yên ở đó nhìn Lâm Phàm, trong lòng đang nghĩ một chuyện.
Rốt cuộc người kia nghĩ như nào vậy.
Rõ ràng là chưa từng gặp, dựa vào cái gì mà cứ một mực quả quyết rằng mình là vợ của anh ta? Rất chi là kỳ quái luôn đó trời.
Cho dù ép mua ép bán thì cũng đâu có như thế này.
"Anh ta tới rồi, anh ta thật sự qua tới rồi." Mộ Thanh vốn tưởng rằng người kia hoàn toàn không phát hiện ra mình, trong lòng còn có chút mừng rỡ. Nhưng nhìn thấy Lâm Phàm càng lúc càng tới gần, cô ta cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như mình tưởng tượng rồi.
Ngụy trang đầy đủ cũng có thể nhận ra.
Ánh mắt này có hơi độc quá rồi đó.
"Ơ! Vợ." Lâm Phàm mỉm cười.
Mộ Thanh vội vàng giơ tay lên nói: "Đợi đã, có lẽ anh nhầm rồi, tôi thật sự không phải là vợ của anh. Nếu như tôi là vợ của anh, tôi lẽ nào lại không biết anh là chồng tôi chứ?"
"Ơ..." Lâm Phàm không giỏi ăn nói, nghe như thế lập tức cúi đầu, hai tay vuốt lấy cốc nước, trong phút chốc không biết nên nói gì.
"Tôi hóa trang thành ra như vậy mà anh cũng có thể nhận ra, sao anh lại biết chứ?" Mộ Thanh tò mò hỏi, nếu như ngay cả cách này cũng có thể nhận ra vậy nói thật, người trước mặt này có thể trở thành phóng viên được rồi. Còn nhất định sẽ là một phóng viên có địa vị cực cao, cho dù người khác có ẩn nấp như thế nào cũng đều có thể nhận ra được, với bản lĩnh này thôi đã đủ rồi.
"Mùi vị, anh nhận ra mùi vị." Lâm Phàm nói.
Mộ Thanh rất muốn kéo khẩu trang xuống, bày ra vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn đối phương.
Mùi vị?
Trời đất ơi.
Lời nói ví von quá đáng, có hơi thính hơn cả mũi chó rồi đó.
"Tôi nói này nha anh đẹp trai, anh bắt chuyện như này khiến tôi cũng bất lực để tiếp chuyện với anh đó, anh hiểu chưa?" Mộ Thanh hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không hiểu lắm."
Mộ Thanh vỗ trán, cực kỳ bất lực: "Vậy tại sao anh lại biết tôi, biết được bao lâu rồi?"
Lâm Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Rất lâu, có lẽ là quen biết em ở trong mơ, anh là nhìn thấy em chết."
"Chết?" Mộ Thanh không đỡ nổi lời của Lâm Phàm thì đối phương đã hoàn toàn kết thúc cuộc trò chuyện rồi. Đang yên đang lành lại nói thấy người ta chết, khiến người khác có chút không thể nào tiếp nhận.
"Đúng, em là già rồi chết." Lâm Phàm nói.
Mộ Thanh đang nghĩ ngợi, hiện tại cô ta có hơi nghi ngờ liệu có phải người này mắc chứng ảo tưởng nặng rồi không?
"Vậy ở trong giấc mơ, làm sao anh có thể theo đuổi được tôi?"
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Anh không có theo đuổi em, là em nói chỉ cần anh cưới em thì em sẽ mang đồ cho anh. Vì anh muốn cứu Tiểu Bảo nên đã đồng ý với em, sau đó cứ mỗi khi đêm xuống thì em đều thích cởi quần của anh. Anh rất phiền với chuyện đó, nhưng mà hình như em lại rất thích cho nên anh đồng ý với hành vi đó của em."
Nếu như bây giờ mà có dao.
Có lẽ Mộ Thanh sẽ xách dao lên chém chết Lâm Phàm, cái tên ngày có hơi quá đáng rồi đó.
Vậy mà lại nói mình cởi quần anh ta.
Hơn nữa còn rất nôn nóng chuyện đó?
Nhìn tôi có giống loại người đó lắm sao hả?
"Đợi đã, vừa nãy anh nói là trong giấc mơ, vậy thì không phải là hiện thực, anh dựa vào cái gì mà chắc chắn tôi là vợ của anh? Anh cũng biết tôi là người của công chúng, đàn ông mấy anh thích nằm mơ thấy thần tượng làm vợ mình là chuyện rất bình thường, anh nói có đúng không?" Mộ Thanh nói.
Nói rất có lý.
Hơn nữa, chuyện này lại không phải là không có khả năng.
Ảo tưởng mà.
Lâm Phàm nói: "Không phải, anh nghĩ anh sẽ không nhận nhầm, mùi vị của em anh không có quên đâu."
Mộ Thanh vừa muốn nói gì đó.
Lại nghe được lời nói này của Lâm Phàm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Cô ta cứ luôn cảm thấy tình trạng của người này hình như là có hơi nghiêm trọng rồi.
Nhất định không có đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ... Bệnh nhân tâm thần.
"Anh cứ mở miệng ra là nói mùi vị, thế còn có thứ gì khác chứng minh không?" Mộ Thanh hỏi.
Cô ta sắp bị người này làm cho dở khóc dở cười rồi, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Gặp phải người bắt chuyện không ít, đủ loại chiêu trò, nhưng chưa từng gặp qua người nào có chiêu trò trắng trợn như này cả.
"Ừm..." Lâm Phàm cẩn thận suy ngẫm, sau đó nói: "Chỗ cánh tay của em có vết sẹo."
Mộ Thanh giơ tay lên nói: "Này không thể cho là chứng cứ được, từ lúc còn nhỏ đã có rồi. Hơn nữa mặc áo tay ngắn thì đều sẽ nhìn thấy được."
"Là anh cắn, giống với hàm răng của anh nè." Lâm Phàm nhe răng ra, chỉ vào mà nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất