Chương 503: Gái đẹp là tai họa mà
Mộ Thanh biết rõ vết thương trên cổ tay mình, quả thật là bị người cắn. Nhưng nếu như chỉ có thế thôi mà tin, vậy thì hoàn toàn không thể nào.
"Nếu như chỉ là như vậy, ai sẽ tin chứ?"
"Còn gì khác không?"
Lâm Phàm lại cẩn thận suy ngẫm, sau đó nói: "Anh nhớ trước đây em đã từng nói với anh, ngực em rất trắng."
Mộ Thanh hít một hơi thật sâu.
Thật sự có chút muốn đánh người.
"Người trắng rất nhiều, nói thì có tác dụng gì?" Mộ Thanh dằn lại ý định đánh đối phương một trận bầm dập trong lòng, không phải cô ta không muốn đánh, mà là đánh không lại người kia.
Đã điều tra được chuyện của người này từ lâu rồi.
Thực lực mạnh mẽ.
Là người mạnh nhất ở thành phố Duyên Hải.
Ai có thể là đối thủ của anh chứ.
Lâm Phàm nói tiếp: "Anh có thấy, cũng từng nghe em nói em không có lông, mà còn là kiểu trời sinh đã không có nữa. Anh còn tò mò suốt một quãng thời gian rất dài, em biết anh tò mò còn cho anh cẩn thận nghiên cứu qua nữa."
"Anh nói mấy cái... Anh..." Lúc mới bắt đầu, Mộ Thanh không có phản ứng gì, nhưng dần dần cô ta lại cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, ánh mắt mà người này nhìn cô ta ngập tràn vẻ thuần khiết và chân thành.
Phốc!
Giấu mặt sau lớp khẩu trang, Mộ Thanh tức giận đùng đùng, tức đến thở hơi lên mà mấp máy môi nói:
"Anh... Nhìn trộm tôi."
Không đánh mà khai.
Cứ như chuyện mà Lâm Phàm nói đích thực là như thế.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Anh không có nhìn trộm, là em bảo anh nhìn anh mới nhìn."
Mộ Thanh đeo túi xách xoay người rời đi, cứ luôn có cảm giác rằng nếu còn tiếp tục nói chuyện thì cô sẽ không dằn được cơn thịnh nộ trong người, tới lúc đó lại làm người vô tội bị thương thì không tốt.
"Đợi đã..." Lâm Phàm gọi.
"Anh còn gì muốn nói?" Mộ Thanh hỏi.
Lâm Phàm gãi đầu, mỉm cười nói: "Có thể mời anh và ông Trương uống hai cốc nước được không?"
Yên tĩnh!
Gió mây biến đổi.
Đột nhiên, sắc trời không còn trong xanh nữa.
Đối với bất cứ người nào khác thì gặp được tình huống như này đều rất khó trấn tĩnh.
Mộ Thanh gặp phải chuyện nghiêm trọng nhất từ trước tới nay trong đời mình.
"Anh nói với tôi mấy lời này chính là muốn bảo tôi mua nước cho mấy người?" Mộ Thanh hỏi.
Lâm Phàm nói: "Cũng không hẳn, ông Trương bảo anh hãy mạnh dạn mà làm quen với em, sau đó mới bảo em mua cho bọn anh hai cốc nước. Cho nên anh mới tới làm quen với em, nếu như em cũng không có tiền thì cũng không cần mua, bọn anh không uống cũng được."
Mộ Thanh nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh của Lâm Phàm.
Giận tới mức muốn nổ tung tại chỗ.
Nghe xem.
Đây là người đang nói chuyện đó sao?
Không... Đây nhất định không phải là những lời mà con người có thể nói ra. Hơn nữa một người bình thường nhất định sẽ không nói ra được những lời như vậy.
Mộ Thanh mở túi xách ra, động tác có chút thô lỗ giống như muốn nhanh chóng tìm thứ gì đó. Sau đó trực tiếp móc tờ một trăm tệ vỗ bộp lên bàn, căm phẫn rời đi.
Lâm Phàm muốn nói gì đó, chỉ là nghĩ ngợi một chút cũng không nói thêm gì nữa, cầm tiền rồi quay trở lại chỗ ông Trương.
"Coi nè..." Anh đung đưa tiền trong tay, mặt lộ ra ý cười.
Ông Trương nói: "Có thể uống nước được rồi, lần này tôi nhất định phải chọn loại nào ngon nhất.”
"Vợ tôi cũng không tệ lắm đúng không." Lâm Phàm nói.
"Ừm, ừm, thật sự là một người vợ tốt." Ông Trương khen.
Sua đó, bọn họ lấy tờ một trăm tệ này mà gọi hai cốc nước, còn thừa lại tiền tẻ. Lâm Phàm cất tiền lẻ lại cẩn thận, về sau còn có thể đi uống tiếp được.
Quả nhiên.
Trên thế giới này có rất nhiều người tốt.
Bọn họ cầm cốc nước, vui vẻ đi trên phố.
Lâm Phàm nhìn thấy trong một con hẻm cách đó không xa có một bé gái đeo cặp sách ngồi xổm ở đó khóc. Anh và ông Trương đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng đi qua phía đó.
"Cô bé à, sao con lại khóc?" Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm nói: "Có chuyện gì buồn có thể nói với bọn anh,
bọn anh có thể giúp em."
Bé gái đang khóc thút thít nhìn thấy hai người lạ vây quanh lập tức sợ hãi, ôm cặp sách chạy đi xa.
Bọn họ nhìn bóng lưng của bé gái chạy đi xa, im lặng nghĩ ngợi.
Lâm Phàm nói: "Tôi có cảm giác cô bé cần giúp đỡ."
Ông Trương hỏi: "Sao cậu lại biết?"
Lâm Phàm đáp: "Tôi cảm nhận được."
Tà Vật Công Kê ngây người nhìn bọn họ, nó thật sự không biết nên nói gì với hai tên loài người này nữa, có hơi loa chuyện bao đồng quá rồi đó.
Tiểu Phương chạy một đoạn rất xa, thỉnh thoảng ngó đầu nhìn lại, sau khi chắc ăn hai người lạ kia không có đuổi theo cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé sợ hai người kia là người xấu, không dám nói một câu nào với đối phương.
Thời bây giờ có rất nhiều người xấu, không thể tùy ý nói chuyện với người khác.
Cô bé tới trước chỗ thùng rác mở nắp ra cẩn thận tìm kiếm, sau đó lấy ra hai vỏ chai rỗng bỏ vào trong cặp sách.
Sau khi Tiểu Phương rời đi.
Lâm Phàm và ông Trương xuất hiện ở trước thùng rác mở ra xem thử, ngoại trừ một mùi thối tràn ra bên ngoài thì chẳng phát hiện được bất cứ đồ gì xài được.
"Em ấy đang tìm gì vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết cô bé đang tìm cái gì."
Lâm Phàm tự hỏi: "Có khi nào đồ của em ấy rơi vào thùng rác, cho nên muốn tìm lại không."
"Rất có thể." Ông Trương ngẫm lại cũng có khả năng này, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, chỉ là không biết rốt cuộc là sai chỗ nào, trong thoáng chốc cũng không nói ra được thành lời.
Bọn họ nghĩ không ra thì cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, cứ cảm giác nghĩ quá nhiều sẽ thêm nặng đầu hơn, cho nên bọn họ vẫn đi theo sau Tiểu Phương.
Đi được một đoạn đường rất xa.
Sau đó đến khu nhà nghèo của thành phố Duyên Hải. Nhà cửa ở đây lụp xụp, tồi tàn rách rưới như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mà chỗ này vẫn có rất nhiều người ở.
Người sống ở nơi này đều là người nghèo.