Chương 504: Gái đẹp là tai họa mà (2)
Trong một căn phòng cũ nát.
"Mẹ, con về rồi." Tiểu Phương về tới phòng, bỏ cặp sách xuống nói tới: "Con đã học xong hết nội dung bài học hôm nay rồi, cũng đã làm xong hết bài tập ở trường rồi."
"Con đi nấu cơm đã."
Trên chiếc ghế nhỏ trong phòng, một người phụ nữ tuổi trung niên ngồi đó ngơ ngác, đếm lấy mấy cái vỏ nước nhặt được. Bà ta nghe Tiểu Phương nói chuyện cũng chỉ là cười ngốc đáp trả, sau đó vẫn cúi đầu đếm mấy cái chai.
Tiểu Phương đã quá quen với hình ảnh này rồi.
Mẹ cô bé là người thiểu năng, còn bố lại làm bốc xếp chuyển hàng cho người ta, công việc rất vất vả, thường ngày lúc trở về nhà đều là ăn cơm của Tiểu Phương làm sẵn.
"Chỗ này tàn tạ quá." Ông Trương nói.
Lâm Phàm ôm Tà Vật Công Kê, nhìn xung quanh nói: "Đúng vậy đó, thật sự có hơi cũ nát, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của chúng ta còn tốt hơn nơi này nhiều. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô bé khi nãy vậy?"
"Không biết nữa, hay là chúng ta đi hỏi thử?" Ông Trương nghĩ rằng muốn biết chân tướng sự việc thì phải chủ động đi dò hỏi, chỉ có thế mới biết được sự thật.
"Hay là cứ đợi chút nữa xem sao, chúng ta cứ vậy mà qua sẽ rất dễ bị người khác coi là người xấu, ông nói có đúng không?" Lâm Phàm nói.
Cũng không lâu lắm.
Bên trong căn phòng cũng truyền tới một âm thanh.
"Bố, con không có dự định đi học nữa, con muốn đi làm."
"Không được."
"Tình hình của nhà mình đã như vậy rồi, cũng không biết con phải học bao lâu nữa. Con muốn đi làm, san sẻ áp lực trong nhà."
Người bố không ăn học được nhiều cũng không biết nên khuyên con gái như thế nào, nói qua nói lại cũng chỉ tự mình kìm nước mắt. Không thể nào nói ra được mấy đạo lý lớn lao gì đó, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ hy vọng con gái có thể tiếp tục đi học.
Ngay sau đó.
Trong phòng truyền tới một giọng nói không lưu loát lắm, giống như bị cà lăm vậy.
"Đi... Học."
Bên ngoài căn phòng.
Lâm Phàm nói: "Hóa ra hoàn cảnh sống của cô bé rất khó khăn, cho nên mới không muốn đi học. Chúng ta có thể giúp em ấy."
"Có tiền không?" Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm móc trong túi ra mấy chục đồng tiền lẻ: "Tất cả đều ở đây nè."
Ông Trương nói: "Chỉ có bao tiền đây hình như là không đủ, vậy chúng ta nên đi vay tiền. Công việc chính của chúng ta là giúp đỡ những người khó khăn ở thành phố Duyên Hải, nếu chúng ta nhìn thấy thì chúng ta phải giúp đỡ bọn họ, cậu nói xem hợp lý hay không?"
"Ừm, hợp lý, còn về chuyện tiền bạc thì tôi đã nghĩ ra cách rồi. Chúng ta làm ở bộ phận đặc biệt, chúng ta có tiền lương. Giờ chúng ta đi tìm Độc Nhãn Nam lãnh lương." Lâm Phàm nói.
"Thế nhưng tiền lương của chúng ta đều gửi tới bệnh viện Thanh Sơn, chúng ta hình như không có." Ông Trương nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, bình thường bọn họ đều không có sài tới tiền, nhưng mà hiện tại tới lúc muốn sài tiền thì cứ cảm thấy đây là một chuyện rất rắc rối.
Lâm Phàm nghĩ ngợi một lúc lại nói: "Hay là chúng ta đi mượn ông ấy."
"Cách hay đó, nhưng mà chúng ta có thể mượn Tiểu Bảo." Ông Trương nói.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không được, Tiểu Bảo là con nít, tiền đó không phải của cậu ấy kiếm ra. Lúc bình thường mời chúng ta đi chơi ăn uống đã bỏ ra rất nhiều rồi, nếu như để gia đình của cậu ấy biết thì chắc chắn sẽ không cho cậu ấy chơi với chúng ta nữa."
Nghe Lâm Phàm nói như thế.
Ông Trương cảm thấy rất chí lý.
Ở bộ phận đặc biệt.
"Hai người vừa nói gì cơ?" Độc Nhãn Nam ngồi trên ghế sô pha chớp một con mắt, có chút ngơ ngác trước hai bệnh nhân tâm thần này.
"Chúng tôi muốn tiền lương, đưa chúng tôi một ít đi." Lâm Phàm nói.
Độc Nhãn Nam đáp: "Tiền lương của hai người không phải đều là đưa cho Hách Nhân sao."
"Ồ." Lâm Phàm xoay người, chuẩn bị tới tìm viện trưởng Hách đòi tiền lương.
"Đợi đã, hai người quay lại đây." Độc Nhãn Nam gọi: "Hai người nói cho tôi nghe đã, hai người muốn lấy tiền lương làm gì?"
Lâm Phàm suy ngẫm một chút bèn nói ra hết chuyện hôm nay. Nói một mạch rất lưu loát, không có chút vấp, giống như đã nghĩ tới rất lâu rồi.
Độc Nhãn Nam nhếch miệng.
Quả thật không ngờ, bọn họ vậy mà lại muốn giúp đỡ người khác.
Ông ta lại chưa hề nghĩ tới.
"Hai người chắc chắn là không bị người ta lừa đó chứ?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Lâm Phàm đáp: "Không có."
Độc Nhãn Nam khen ngợi: "Rất tốt, hai người có tấm lòng giúp đỡ người khác là một chuyện rất đáng khen ngợi, hai người cần bao nhiêu?"
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ có chút mơ hồ.
Bọn họ cũng không biết nên cần bao nhiêu.
"Không biết." Lâm Phàm lắc đầu nói.
Với Độc Nhãn Nam mà nói, cả thành phố Duyên Hải này đều cần thực lực của Lâm Phàm bảo vệ, cho dù anh có muốn nhiều tiền hơn một chút cũng không phải là chuyện gì quá đáng.
Độc Nhãn Nam nghĩ ngợi: "Để tôi giúp hai người tính xem, một người đi học thì tổng cộng cần bao nhiêu tiền."
Cho nhiều thì không tốt.
Cho ít thì không đủ.
Thân là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải, cho dù như nào cũng phải chiêu đãi nhân vật lớn này thật tốt, yêu cầu nhỏ lẻ đó hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát. Đối với bộ phận đặc biệt mà nói thì những chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì đều không phải là vấn đề.
"Đây là một tấm thẻ ngân hàng, anh mang cho bọn họ là được rồi, mật khẩu viết ở mặt sau." Độc Nhãn Nam đặt tấm thẻ ngân hàng lên bàn, đẩy qua trước mặt Lâm Phàm.
"Đây chính là tiền lương của chúng tôi hả?" Lâm Phàm hỏi.
Độc Nhãn Nam nói: "Có thể hiểu như vậy."