Chương 505: Gái đẹp là tai họa mà (3)
Lâm Phàm cầm lấy thẻ ngân hàng, vui vẻ rời khỏi chỗ này cùng với ông Trương. Bọn họ hiện giờ muốn giao số tiền này cho đối phương, thân mang trách nhiệm, có thể giúp đỡ được người gặp khó khăn khiến bọn họ rất vui vẻ.
Giữa lúc bọn họ vừa mới rời khỏi.
Ngay sau đó Kim Hòa Lị đã vào tới, vẻ mặt rất nghiêm nghị dường như đã xảy ra chuyện gì đó lớn rồi vậy.
"Lãnh đạo, nước Hải Vân xảy ra họa lớn, trận sóng thần đã lấp mất toàn bộ quốc gia, hơn nữa còn xuất hiện một thần điện cổ xưa ở giữa biển."
Độc Nhãn Nam nghe xong bèn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như không dám tin được: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Vừa mới hai tiếng trước, chúng tôi cũng vừa mới biết tin." Kim Hòa Lị đặt xấp vặn kiện trên bàn: "Trong đây đều là ảnh chụp được, tạm thời vẫn chưa biết ngôi thần điện cổ xưa đó rốt cuộc là cái gì. Nhưng mà dựa vào lời đồn của dân địa phương thì đây chính là điện Hải Thần thời cổ xưa."
Độc Nhãn Nam chau mày, cầm xấp văn kiện lên cẩn thận nhìn tới.
Nội dung rất toàn diện.
Không có một dấu hiệu báo trước nào đã bị nhấn chìm, hơn nữa còn chụp được toàn ảnh của điện Hải Thần.
"Bộ phận bên nước Hải Vân có chấp nhận tiết lộ gì về chuyện này không?" Độc Nhãn Nam hỏi.
Kim Hòa Lị nói: "Dựa vào tình hình hiện tại thì hình như không tình nguyện tiết lộ bất cứ thông tin gì về điện Hải Thần cả."
"Ha ha." Độc Nhãn Nam mỉm cười: "Nước Hải Vân này vẫn thật sự không biết điều gì cả, thấy thần điện cổ xưa xuất hiện cũng không muốn chia sẻ. Nếu như điện Hải Thần không phải là cùng một giuộc với bọn họ thì tôi nghĩ ngày tháng than khóc của bọn họ tới rồi đó."
"Tôi không có tý hứng thú gì với kết cục của nước Hải Vân sẽ ra sao, một quốc gia vốn dĩ không biết cách đối nhân xử thế. Cái tôi quan tâm là điện Hải Thần đó thật sự là điện Hải Thần trong thần thoại cổ xưa sao?" Kim Hòa Lị rất muốn biết chân tướng bên trong, nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì rất khó mà biết rõ cụ thể được.
Vô cùng nan giải.
Trừ phi nước Hải Vân chấp nhận tiết lộ thông tin bên trong.
Nhưng tình huống trước mắt thì dĩ nhiên là không thể nào.
Ai cũng đều biết nước Hải Vân nghĩ như thế nào, họ là sợ bị người khác phát hiện bí mật bên trong. Nếu như thần thoại là có thật thì nhất định bọn họ muốn chiếm lấy những thứ bên trong thần điện đó làm của riêng.
"Tiếp tục theo dõi, chỉ cần có được tin mới nhất thì lập tức báo cáo lại." Độc Nhãn Nam nói.
Khoảng cách quá xa, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Trừ phi lập tức giết tới.
Xâm nhập vào điện Hải Thần tìm hiểu rốt cuộc là có cái quỷ gì bên trong, nhưng nghĩ lại cũng biết chuyện này không thể nào. Đến cả tổng bộ Hạ Đô ông ta còn không thể tới được, đừng nói là đi tới điện Hải Thần.
"Vâng, à đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Có rất nhiều người bí ẩn tới thành phố Duyên Hải, dự đoán là thành viên của hội Ám Ảnh." Kim Hòa Lị nói.
Độc Nhãn Nam đang ngẫm nghĩ, sau đó phẩy phẩy tay bảo Kim Hòa Lị đi làm việc đi. Ông ta biết rõ hội Ám Ảnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, hơn nữa ông ta cũng đã bố trí đường lui cả rồi, nhưng không ngờ tín hiệu định vị ở bên kia vẫn chưa hề thay đổi.
Có thể là ông Từ, người có khả năng lớn nhất mà ông ta cho rằng là kẻ phản bội, thật sự là người tốt.
Lúc này.
Lâm Phàm và ông Trương đi tới nhà Tiểu Phương.
"Cộc cộc!"
"Có ai không?"
Lâm Phàm đứng trước cửa gọi vào. Bên trong phòng vẫn truyền ra âm thanh, vốn là không cần nói cũng biết được bên trong có người, không cần dò hỏi bên trong nhà có ai hay không.
Tiểu Phương vừa xắn tay áo rửa chén xong, lúc nhìn thấy Lâm Phàm và ông Trương lại có chút sợ hãi. Nếu như cô bé nhớ không lầm thì hai người này chính là hai người trước đó đã dò hỏi mình.
Một linh cảm rất nguy hiểm dấy lên trong đầu.
Mình bị người ta theo dõi, bọn họ muốn gây khó dễ cho mình ư?
Hoàn cảnh gia đình nghèo túng như mình lại còn phải liên tục gặp xui xẻo thế này nữa.
Nghĩ rất nhiều cách.
Chỉ là vẫn không biết tình huống cụ thể.
"Hai người có chuyện gì?" Tiểu Phương cảnh giác hỏi tới, nếu như đối phương là kẻ buôn người thì cô bé sẽ la to để hàng xóm xung quanh chú ý.
"Cho em, cố gắng đi học nhé." Lâm Phàm đưa thẻ ngân hàng cho cô bé, sau đó dắt ông Trương rời khỏi chỗ này.
Tiểu Phương kinh ngạc nhìn thẻ ngân hàng trong tay.
Đôi mắt cũng đồng thời mở to.
Không biết rốt cuộc bọn họ là ai, lại muốn làm gì.
"Con gái, sao thế?" Bố của Tiểu Phương đi ra, nhìn thấy con gái đứng ngây ngốc tại chỗ bèn quan tâm hỏi.
Tiểu Phương chỉ vào thẻ ngân hàng trong tay nói: "Vừa nãy có một anh trai cùng với một ông già tới đây, bọn họ đưa thẻ ngân hàng này cho con, nói với con cố gắng đi học rồi rời đi."
...
Trên đường phố.
"Vui không?" Lâm Phàm mỉm cười nói.
Ông Trương đáp: "Vui, giúp đỡ người khác là chuyện vui vẻ nhất mà."
Lâm Phàm cười hì hì: "Tôi cũng vậy."
Trên sân thượng của một tòa cao ốc.
Phác Khắc Nam cầm trong tay khẩu súng ngắm hạng nặng có uy lực mạnh nhất, nhìn xuyên qua ống ngắm mà quan sát từng cử động của Lâm Phàm: "Cười lên thật rất tươi ha, đợi lát nữa một súng bắn bể đầu mày."
Uy lực của loại súng này không thể nào cách âm được, cho nên anh ta chỉ có một cơ hội bắn duy nhất.
Sau khi bắn xong, âm thanh này sẽ bị người khác nghe thấy.
Cho nên anh ta đã hoàn thành xong khâu chuẩn bị, kế tiếp là chuẩn bị nã một phát bể đầu Lâm Phàm.
"Lần trước quan sát từng cử động bị mày phát hiện rồi, nhưng lần này thì khác, chỉ cần ánh mắt của mày dám nhìn thẳng vào tao thì xin bảo đảm mày sẽ được nhìn thấy đầu đạn bay tới."