Mà ngay lúc này, đại địa đột nhiên chấn động.
Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, ẩn chứa mang theo mùi máu tanh.
- Cái này?
Bật thốt một câu, thậm chí mang theo một vòng sợ hãi.
Còn không đợi đám người Lãnh Phong cùng Tô Hổ phản ứng, cũng đã trông thấy sương mù trắng xóa đột nhiên cuốn ngược.
Cùng lúc đó, một thân ảnh khôi ngô bay ngược trở về.
- Không sao chứ?
Hét lớn một tiếng, Lãnh Phong cũng vô thức vọt lên, muốn tiếp lấy thân ảnh này.
Nhưng một lát.
Bành một tiếng, một lực lượng mạnh đến đáng sợ khiến Lãnh Phong phải bay ra ngoài.
- Làm sao có thể?
Mang theo một vòng không thể tưởng tượng nổi, trên mặt Lãnh Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cách một khoảng cũng có thể đánh bay hắn.
Lực lượng bựa này, đến tộc cùng khủng bố cỡ nào?
Hơn nữa, giống như nghĩ đến cái gì đó, Lãnh Phong đột nhiên từ dưới đất vọt lên, nhìn về phía thanh niên khôi ngô cách đó không xa.
Quả nhiên.
Trên ngực thanh niên khôi ngô xuất hiện thêm một vết cào.
Vết cào này rất dữ tợn.
Nhìn một cái, sâu có thể thấy được xương trắng.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ nửa người trên thanh niên khôi ngô.
Thấy một màn này, chớ nói những người khác, dù là Lãnh Phong cũng phải co rụt mắt lại.
Chỉ mới vừa đối mặt, đã đánh thanh niên khôi ngô thực lực không tệ trọng thương. . .
Thực lực thế này… sẽ không phải biến dị dã thú đứng đầu đấy chứ?
Sắc mặt từ từ tái nhợt, lúc này Lãnh Phong nhìn qua một bóng mờ đang dần hiện lên giữa sương mù dày đặc, thân thể cũng cứng đờ.
- Không, không, ta muốn trở về, ta muốn trở về.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên trong rừng cây.
Ngước mắt nhìn lại, gã đeo kính đã toàn thân run rẩy, đặt mông ngồi sập xuống đất.
Hiển nhiên bộ dáng thanh niên khôi ngô trọng thương ngã đã doạ hắn phát sợ.
. . . .
Chẳng qua lúc này, không có ai để ý gia hỏa này.
So với tên phế vật này, Lãnh Phong, Tô Hổ, thậm chí là Thiên Cầm đều đặt lực chú ý ở sâu trong sương mù.
Người có kinh nghiệm đều biết, tuyệt không thể đưa lưng mình ra trước mặt biến dị dã thú, nếu không, người đầu tiên chết chắc chắn là ngươi.
Mà bây giờ, bọn hắn muốn xác định đây biến dị dã thú gì trước, khả năng lựa chọn phương án đối phó.
Nhưng mà, ngay lúc này. . .
- Rống!
Nương theo một tiếng rống đáng sợ đến cực điểm, sương mù dày đặc đột nhiên cuốn ngược, ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, đám người đã là bị thổi bay mấy mét.
Càng thêm đáng sợ là, đại thụ chung quanh đều uốn lượn bảy tám chục độ, giống như bị bão ảnh hưởng.
Mà lúc này, mượn sương mù dày đặc đã tán đi, mấy người Lãnh Phong cũng lờ mờ thăm dò được cảnh tượng phía sau sương mù dày đặc.
Ngọn núi sừng sững, quái thạch đá lởm chởm.
Mà phía trên một quái thạch, một con mãnh hổ đang ngẩng đầu bước đi ra.
Đúng vậy, mãnh hổ.
Mãnh hổ này cao chừng ba bốn mét, trên trán có một chữ Vương to lớn, toàn thân là hoa văn trắng đen xen kẽ, phần ngực bụng cùng tứ chi có lớp lông đen, bộ lông trắng đen xen kẽ thật dày giống như bộ long bào, bằng phẳng chỉnh tề khoác trên vai.
Chẳng qua thứ khiến người phải sợ hãi liên tục xuất hiện, chính là tứ chi thô to, móng tay đâm ra ngoài dài tận hai ba mươi centimet, xa xa nhìn lại, tựa như từng thanh đao, khiến người không khỏi cảm thấy da đầu run lên.
Về phần sau lưng của nó, càng có một cây cái đuôi to dài, mang theo vòng văn màu đen, như một cái roi thép hơi cong lắc lư, lại kéo ra tiếng xé gió.
Đột nhiên, một tiếng thú rống vang lên.
- Rống!
Tuy so với vừa rồi thiếu mấy phần uy thế, nhưng thanh thế kia, vẫn khiến đám người Lãnh Phong không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Mà nhất chật vật không ai qua được gã đeo kính, chỉ thấy mắt hắn trợn tòn.
Ngay sau đó là mới ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Biến. . . Dị. . . Bạch. . . Hổ. . . .
Hiếm khi cảm thấy cuống họng khô khốc, tay Tô Hổ cầm súng săn cũng có chút run rẩy.
- Xong, lần này thật sự xong rồi.
Trong thanh âm đắng chát, Tô Hổ cùng Lãnh Phong xa xa liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy tia tuyệt vọng.
Hổ!
Bách thú chi vương, cũng được xưng là 'Sơn lâm chi vương' .
Bây giờ còn là biến dị, có quỷ mới biết đáng sợ cỡ nào.
Có điều, nhìn hình thể cao ba bốn mét cũng khiến người ta không có nổi dũng khí phản kháng!
Mà lúc này, Thiên Cầm che lấy miệng nhỏ, không dám tin lên tiếng kinh hô:
- Trời ạ, làm sao có thể có Bạch Hổ lớn như thế?
Kinh ngạc nhìn qua đầu Bạch Hổ này, trong giọng nói Thiên Cầm cũng có chút khàn khàn kiệt sức... . .
Tuy nàng gặp qua nhiều dã thú khó lường, nhưng biến dị dã thú kinh khủng bựa này, Thiên Cầm chưa từng nghe qua.
Có điều, Thiên Cầm không gọi, còn tốt.
Vừa nói, liền xảy ra chuyện.
- Rống!
Một tiếng hổ gầm, Bạch Hổ khổng lồ này đã à đột nhiên vọt cao lên quái thạch năm sáu mét, xa xa nhìn lại, tựa như một tòa núi nhỏ.
- Chạy! !
Hét lớn một tiếng, Lãnh Phong đã nắm tay Thiên Cầm, trực tiếp chạy về phía bên ngoài.
Mà bên này, Tô Hổ cũng không chút do dự, nghe Lãnh Phong nhắc nhở, giật mình một cái, đã cuống quít quay người, ngay cả súng săn trong tay cũng ném qua một bên.
Lúc này, Tô Hổ không cho rằng, chỉ súng săn có thể uy hiếp được quái vật khổng lồ này.
Về phần thanh niên khôi ngô và gã đeo kính nằm trên mặt đất.
Nói thật, ngay cả tính mạng bản thân cũng khó bảo đảm, ai còn có thể lo cho bọn hắn.
...
Nhưng mà, bọn hắn phản ứng nhanh thì đã thế nào?
Đối mặt với Nhập giai cấp tám biến dị Bạch Hổ, tốc độ của bọn hắn thật không đáng giá nhắc tới.
Vẻn vẹn chỉ trong giây lát, đầubiến dị Bạch Hổ đã là vượt qua mấy chục mét, đi tới trên không đỉnh đầu bọn họ.
Bành một tiếng, bụi sóng nổi lên bốn phía.
Một con Bạch Hổ khổng lồ đã đáp xuống trước mặt bọn họ.
Mà lần này, khoảng cách giữa bọn họ lại càng gần.
Gần, đám người Lãnh Phong có thể ngửi được mùi hôi thối nồng đậm, gần, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng lông tóc Bạch Hổ, gần, áp bách Bạch Hổ mang tới, đã làm cho Thiên Cầm đặt mông ngồi trên mặt đất, trong lòng dâng lên nồng đậm tuyệt vọng —— đây tuyệt đối không phải nhân loại có thể chiến thắng.
Mà lúc này, Bạch Hổ ngẩng cao đầu, giống như đang nhìn xuống.
Nhưng mà, bên trong ánh mắt lạnh lùng kia lại dâng lên một tia sáng hung tàn.
Chậm rãi há mồm. . .
Truyền đến mùi hôi thối nồng đậm mùi hôi thối khiến đám người Lãnh Phong là cảm thấy ngạt thở.
Nhưng một lát sau.
- Rống. . .
Một tiếng hổ gầm, tựa như khí thôn sơn hà.
Từng vòng từng vòng sóng âm từ tiếng hổ gầm tỏng miệng Bạch Hổ mà ra.
Còn chưa kịp phản ứng, đám người Lãnh Phong ở trong khoảng cách gần đa bị sóng âm đụng phải.
- Xong.
Ý thức chậm rãi mơ hồ, trong đầu trống rỗng, Lãnh Phong cố gắng nâng bàn tay lên bầu trời, hơi dừng lại giữa không trung, sau đó hôn mê bất tỉnh.