Chương 102 - âm Mưu Quỷ Kế
"Nếu nói như vậy, ta nhớ đến trước kia cha ta cũng có một hộ vệ, hắn cũng là kẻ xuất thân nghèo khó, ngay từ đầu cha ta đã đối xử tốt với hắn, có lần cha ta xảy ra chuyện, hắn đã đỡ một đao cho cha ta."
Vương Bình Thủy cười nói.
u Dương Hồng Nhi cũng mỉm cười nói:
"Trước kia ta có một thị nữ, từ nhỏ đã đi theo ta, tuy rằng ta đối xử với nàng ta cũng không phải là rất tốt, nhưng ngẫu nhiên có mấy lần đối xử tốt với nàng ta, nàng ta liền khăng khăng một mực với ta."
"Có một lần ta ham chơi, đi ra ngoài gây ra lỗi lớn, nàng ta vì giúp ta đã lừa dối cha mẹ ta, nói là do nàng ta làm sai, sau đó đã bị cha ta đánh chết."
"Hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng là chiêu số giống như là Từ sư huynh, chiêu này gọi là gì nhỉ?"
Vương Bình Thủy cười nói:
"Gọi là thi ân đi. Không phải những tên hạ nhân đó thường hay nói, tích thủy thi ân, dũng tuyền tương báo hay sao? Lại nói tiếp, trong số những người đang ngồi ở đây, cũng chỉ có Từ thiếu là biết làm việc, không một tiếng động đã thu phục được một thủ hạ khăng khăng một mực với mình."
Mọi người đều gật đầu, âm thầm bội phục Từ Kim Niên.
"Từ sư huynh, về sau ngươi phải chỉ dạy cho ta đấy."
u Dương Hồng Nhi nhìn về phía Từ Kim Niên nói.
Từ Kim Niên hơi ngây ra, thì ra ta đã lợi hại như vậy, có điều, đây là do ta quá lợi hại, hay là nhóm người này quá mức âm mưu quỷ kế?
Thấy mọi người nhìn mình, hắn vội vàng tươi cười nói:
"A, đúng đúng đúng, loại chuyện như vậy ấy mà, chỉ là đối với thụ hà tốt hơn một chút, ha ha, đúng, chính là như vậy..."
Mọi người cười ta, thầm nhủ quả nhiên là thế.
Từ Kim Niên thu liễm vẻ tươi cười lại, trộm liếc mắt nhìn u Dương Hồng Nhi ở bên cạnh một cái. Nữ nhân này, trước kia hắn đã rất thích...
Hắn lại nhìn nhìn vũ cơ bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện vũ cơ này cũng khá tốt, hắn cũng không thèm che dấu, kéo tay vũ cơ đến bên cạnh mình:
"Tới, uống rượu nào, đêm nay ngươi phải uống với ta đấy, Vương Viêm sư đệ."
"Sư huynh có gì muốn phân phó."
"Ta đến nơi này, nhưng cha ta không cho ta bạc, đêm nay ngươi phải thanh toán tiền giúp ta đấy."
Từ Kim Niên nương theo cơn say nói.
Vương Viêm giật giật khóe miệng, căng da đầu đáp:
"Được...Được thôi.
...
Thời gian trôi đi, nháy mắt đã qua ba ngày.
Thời tiết hôm nay rất hợp với lòng người, Tô An Lâm vừa chuyển một thứ to lớn từ chỗ thợ mộc về.
Là thân xe của một chiếc xe ngựa, sau này nếu có chuyện phải đi xa, hắn sẽ dùng đến xe ngựa để đi, cái thân xe này mang về đặt trong sân viện, lúc cần phải dùng chỉ cần buộc vào thân con ngựa là có thể xuất phát được.
Trong lúc này, ngoại trừ luyện công thì hắn cũng thường nhìn xem mục Bạn Tốt, để xem xem sư phụ và Tô Ngọc Ngọc đang làm cái gì.
"Tô Ngọc Ngọc vừa mới tỉnh dậy, đang bôi phấn lên mặt."
"Hồng Vũ đang triền miên cùng với sư nương."
"Sư phụ đúng là có tinh lực tốt thật."
Tô An Lâm cảm khái một câu, sau đó thu dọn qua một chút, Tô Ngọc Ngọc cũng vừa lúc đi ra.
Gần đây Tô Ngọc Ngọc được ăn ngon, dinh dưỡng đầy đủ, người đã nảy nở hơn không ít. Muội muội lớn rồi, cũng biết trang điểm.
Tô An Lâm đi ra ngoài ăn màn thầu với sữa đậu nành, sau đó đi đến võ quán.
Mấy ngày hôm nay trong võ quán lại có thêm một đám đệ tử mới, Tô An Lâm nhìn lướt qua, nhớ đến chính mình lúc mới tới.
"Sư huynh, xin...Xin chào."
Một người trẻ tuổi làn da ngăm đen, vóc người không cao lắm đứng trước mặt Tô An Lâm.
"Ừ, xin chào."
Tô An Lâm nhìn bốn phía xung quanh, thầm thở dài trong lòng, gần đây không biết mọi người bị làm sao, các sư huynh sư tỷ đều không muốn giao tiếp với hắn, chỉ có một ít sư đệ sẽ đến chào hỏi.
"Ta vừa mới đến đây, chọn công pháp Cuồng Đao Trảm để luyện tập, vừa nãy Liễu Minh nói nhanh quá, cho nên ta có vài chỗ vẫn chưa rõ, có thể làm phiền sư huynh chỉ dạy được không?"
"Được thôi."
Tô An Lâm cầm lấy đao gỗ:
"Ngươi đi luyện tập với ta đi."
"Cảm...Cảm ơn sư huynh. Ta tên là Dương Minh, lúc sau ta nhất định sẽ mời ngươi ăn cơm."
Hắn đi vào nơi này đã nghe cha mẹ dặn dò, nhất định phải lấy lòng vị sư huynh sư tỷ nào đó, như vậy mới có thể hòa nhập vào nơi này được. Vừa nãy hắn định đi lấy lòng Liễu Minh cùng với đám người Vương Viêm kia, chỉ là người đi quá nhiều, mà quần áo trên người hắn lại có vẻ nghèo hèn, chưa nói được hai câu thì người ta đã không còn kiên nhẫn dạy dỗ cho hắn. Cho nên hắn chỉ có thể lùi bước một chút, đi đến bên cạnh người thoạt nhìn dễ nói chuyện như Tô An Lâm.
Hắn vốn tưởng rằng Cuồng Đao Trảm của Tô An Lâm không được tinh diệu như những vị sư huynh đó, lại không ngờ rằng đao pháp trong tay Tô An Lâm cực kỳ trôi chảy, còn tận tâm dẫn dắt cho hắn.
Đao gỗ trong tay Tô An Lâm hơi khựng lại, có chút không vui nói:
"Mời ta ăn cơm sao?"
"Đúng đúng, sư huynh vất vả, đây là chuyện ta nên làm."
"Có phải ngươi cho rằng, lấy lòng ta thì ngươi có thể trở nên mạnh hơn không?"
"A, đương nhiên không phải, chỉ là..."
"Ngươi đừng có đi học theo những người kia, đối người luyện võ như chúng ta, làm cái gì cũng không tốt bằng học võ công cho giỏi, ngươi có biết vì sao không?"