Chương 130 - Chán Ghét
Hoàng Lệ Quyên có chút kháng cự, nhưng dường như không muốn đắc tội đối phương.
Tô An Lâm khẽ cau mày.
"An Lâm, bảo sao ngươi không nhìn trúng biểu muội ta, hóa ra là đã thích cô gái khác rồi?"
Chẳng biết từ lúc nào Từ Kim Niên đã đi tới, bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng Lệ Quyên cách đó không xa.
Nói thật, Hoàng Lệ Quyên quả thật là đẹp hơn ba biểu muội của hắn, nhất là vóc người, cao gầy xuất chúng.
Từ Kim Niên lại đưa mắt nhìn ba biểu muội mình, lập tức tối sầm mặt lại.
Ba người đang làm gì thế kia? Tụ tập lại một chỗ ăn vặt cứ như không lấy tiền, đến mức dính đầy vụn bánh lên mặt.
"Sư huynh, ngươi hiểu nhầm rồi, cô gái kia tên là Hoàng Lệ Quyên, là đồng hương của ta."
Tô An Lâm vội giải thích.
"Ra thế, vậy sao ngươi không tới chào hỏi?"
"Nàng có bạn mới rồi, lần trước gặp nàng, hình như nàng có vẻ lo ngại."
Tô An Lâm giải thích.
Từ Kim Niên đảo tròn mắt, dường như đã hiểu ra điều gì, giễu cợt:
"Không thể hiểu nổi những người đó, nhưng mà ta phải nói một câu, người đàn ông kia tên là Phí Hạng, đứng bên cạnh hắn là Hàn Tây, là một dân chơi nổi tiếng! Họ sẽ theo dõi một vài cô gái mới từ quê lên, giả vờ như theo đuổi, đợi sau khi đùa bỡn xong rồi liền vứt bỏ người ta, ta không thích qua lại với loại người như vậy, chỉ có Vương Viêm trước kia là có quen biết họ."
"Vậy sao."
Tô An Lâm cau mày.
Không trách trông ánh mắt của Phí Hạng bên cạnh Hoàng Lệ Quyên là lạ, hóa ra chẳng phải người tốt lành gì.
"An Lâm, ngươi có muốn đi trò chuyện mấy câu không?"
Tô An Lâm nói:
"Thôi đi, nhưng sau này ta sẽ tìm thời gian nhắc nhở nàng một chút, dẫu sao cũng quen biết từ nhỏ."
"Đúng thật."
Từ Kim Niên gật đầu, thầm nói mình không nhìn nhầm người.
Nếu là Vương Viêm, có khi chỉ vì muốn bợ đít mà đẩy Hoàng Lệ Quyên vào hố lửa, mà cách làm của Tô An Lâm là đang giúp Hoàng Lệ Quyên.
Đàn ông như vậy mới đáng để kết bạn chứ.
"Phí công tử, ngươi đừng đứng gần ta như vậy được không?"
Ngay lúc này, Hoàng Lệ Quyên đột nhiên kêu lên một câu.
Nàng có chút chán ghét sờ mặt mình, lui về phía sau.
Tô An Lâm cau mày quay đầu, tất cả mọi người đều nghe được, cũng nhìn sang.
Một vài người đàn ông thấy là Phí Hạng đều là lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu.
Phí Hạng có chút bất ngờ, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Vừa rồi hắn lấy một cái vòng ngọc làm quà gặp mặt, nha đầu này lại không biết điều, sờ tay thôi cũng không được?
Phải biết, hắn đã dựa thân phận này mà giải quyết không ít cô gái từ quê lên cùng với Hàn Tây.
Thỉnh thoảng hắn sẽ dẫn các nàng tới đây, để các nàng được mở mang tầm mắt, sùng bái mình một chút.
Dẫu sao ở trong mắt người nhà quê, đây đều là những quán rượu đắt tiền.
Nhưng không ngờ Hoàng Lệ Quyên lại không biết tốt xấu như thế.
"Lệ Quyên, ngươi kêu lớn như vậy làm gì?"
Sư tỷ Như Bình túm lấy cánh tay Hoàng Lệ Quyên, trách cứ.
"Hắn sờ ta."
Hoàng Lệ Quyên thấy Hàn Tây ở bên cạnh sa sầm mặt lại, liền thấp giọng nói.
"Đó là do hắn thương ngươi, sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?"
Hàn Tây không nhịn được nói.
Hắn mời Phí Hạng tới là vì đã nhận được chỗ tốt.
"Được rồi, ta đi trước."
Hoàng Lệ Quyên cảm thấy mình quả thực không chịu nổi việc loại đàn ông này đến gần.
Nhất là nàng cảm thấy người đàn ông này có gì đó không đúng, đặc biệt là ánh mắt.
Trước khi nàng ra ngoài, cha nàng Hoàng Hữu Tài đã dặn dò rất nhiều lần, là con gái thì phải biết giữ mình thật tốt, phát hiện không đúng nhất định phải cách xa.
"Đây là vòng ngọc của ngươi, trả cho ngươi."
Hoàng Lệ Quyên đưa vòng ngọc cho Phí Hạng, quay đầu bước đi.
Phí Hạng nhìn vòng ngọc mua ở hàng vỉa hè, hừ lạnh một tiếng, hơi buông lỏng tay làm cái vòng rơi xuống đất.
"Choang!"
Vòng ngọc chia năm xẻ bảy.
"Hoàng Lệ Quyên, ngươi không muốn vòng ngọc cũng được thôi, ném đi làm gì?"
"Ngươi có biết ta phải tốn ba trăm lượng bạc để mua cái vòng ngọc này không, ngươi phải đền cho ta!"
…
Phí Hạng không biết xấu hổ đã quen, tán gái mà, xấu hổ sao được.
Dù sao vẫn luôn có tiếng xấu rồi.
Dứt lời, hắn liền đứng chắn trước mặt Hoàng Lệ Quyên, nói oang oang:
"Hoàng Lệ Quyên, ngươi phải đền cái vòng ngọc này cho ta!"
Hoàng Lệ Quyên lập tức nóng nảy:
"Ta đã để vòng ngọc trên tay ngươi rồi."
"Nhưng ta còn chưa cầm, ngươi đã buông lỏng tay, là ngươi làm rơi nó."
"Ta..ta..."
"Đừng ấp úng nữa, bây giờ mọi người đều thấy, ngươi mà không giải quyết chuyện này cho ta thì không dễ rời đi như vậy đâu!"
Phí Hạng hừ lạnh một tiếng, nhìn một số người ở xung quanh.
Dù một số người rất coi thường hắn, nhưng bắt nạt kẻ yếu là bản tính của con người rồi, sẽ không có ai ra mặt vì một nha đầu từ quê lên để đắc tội Phí Hạng.
Hàn Tây kéo Như Bình tới, sắc mặt xanh mét:
"Hoàng Lệ Quyên, ngươi không thích Phí ca thì thôi, sao phải gây khó xử như vậy?"