Chương 140 - Ba Con Trùng
Tô An Lâm mua một miếng thịt rắn khô rồi quay đầu rời đi.
Trong lòng suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào.
Tào Dĩnh đã phát hiện ra hắn, hiển nhiên sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới thôi.
“Chẳng lẽ lại muốn ép ta?”
Tô An Lâm cau mày, hắn đang định về nhà thì bỗng chú ý thấy Tào Dĩnh cùng hai tên thuộc hạ đang đi về phía này.
“Ngụy tiểu thư có chuyện gì à?”
“Tô huynh đệ, lúc trước nhiều người tai vách mạch rừng nên có một số việc không tiện nói. Giờ chúng ta tìm chỗ nào đó trò chuyện, ngươi thấy thế nào?”
Tào Dĩnh nhìn sang quán trà bên cạnh:
“Vào quán kia nhé.”
“Được.”
Nhóm người bước vào, đi lên tầng hai.
Tô An Lâm đặt thịt rắn khô vừa mới mua lên bàn:
“Có muốn ăn thử một chút không? Đừng khách sáo?”
“Tô công tử khách khí rồi, thịt đắt như vậy ngươi tự mình ăn đi thôi.”
Tô An Lâm nhếch miệng:
“Ta thấy Ngụy tiểu thư ngươi quần là áo lụa, dung mạo phi phàm, không giống một tiểu thư thiếu bạc. Thịt rắn khô này đối với ngươi mà nói đâu có là gì. “
“Quả thật không đáng là gì, nhưng ta vô công bất thụ lộc.”
Tô An Lâm nhún vai:
“Thế ta tự ăn vậy.”
Hắn cầm thịt lên gặm, lại tu một hớp trà lớn mà tiểu nhị bưng lên.
Miệng thì nhai đồ chèm chẹp, nhưng mắt thì liếc hai người một nam một nữ phía sau Tào Dĩnh, cười toét miệng hỏi:
“Không biết Ngụy tiểu thư tìm ta có việc gì nhỉ? Hay là muốn thuê ta làm gì?”
“Muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.”
Ngụy tiểu thư liếc mắt nhìn nước trà trước mặt, nhạt nhẽo vô vị, vừa nhìn đã biết là loại trà kém chất lượng, nàng chẳng thèm uống đâu.
“Cứ hỏi, nếu như Tô An Lâm ta biết thì nhất định sẽ nói.”
“Nghe nói lúc trước ngươi giải quyết sơn phỉ Một Tai ở Xà Sơn.”
Tô An Lâm không ngần ngại thừa nhận:
“Đúng thế.”
“Thực không dám giấu, một người bạn thân của ta mang theo số tiền lớn đã bị Một Tai gài bẫy đánh cướp, chết thảm trong tay hắn.”
Tào Dĩnh mỉm cười nhìn chằm chằm Tô An Lâm:
“Số tiền lớn kia thì coi như thôi, chúng ta cũng không định lấy lại. Nhưng có một thứ đối với nhà ta mà nói là rất quan trọng. Đó là một tấm bản đồ, là bản đồ mộ tổ của nhà ta, bị Một Tai lấy đi mất. Hiện tại Một Tai bị ngươi giết, vậy không biết bản đồ có ở trong tay ngươi không?”
Nói xong, Tào Dĩnh rút mấy tấm ngân phiếu ra:
“Chỗ này là hai ngàn lượng, ta muốn mua tấm bản đồ đó về. Nói thật, tấm bản đồ này cũng không phải bản hoàn chỉnh, có giữ lại cũng vô dụng thôi, chi bằng đổi thành bạc vẫn lợi hơn.”
“Được.”
Điều khiến cho Tào Dĩnh bất ngờ là Tô An Lâm lại cứ thế nhận lời ngay. Không hề có ý định cò kè dông dài gì cả.
“Đúng là ta có tìm được một tấm bản đồ, nhưng xem mà chẳng hiểu nó vẽ gì. Nếu các ngươi cần thì ta bán lại cho, một tay giao tiền một tay giao hàng, mua bán sòng phẳng.”
Những kẻ này đến từ Âm Tông, mặc dù không biết Âm Tông là cái quái gì, nhưng thoạt trông có vẻ không dễ dây vào.
Hơn nữa, rõ ràng họ có thủ đoạn truy tìm ra tung tích của bản đồ.
Nếu đã vậy, vì lý do an toàn, chi bằng lấy tiền cho nhẹ nợ.
Còn về chuyện mồ mả tổ tiên gì đó, bản đồ không hoàn chỉnh thì cũng chẳng tác dụng gì.
“Nó ở chỗ ngươi thật ư?”
Giọng điệu Tào Dĩnh cao lên mấy phần.
“Đúng vậy, ta là một kẻ thô thiển, xem cũng chẳng hiểu. Các ngươi muốn thì cho các ngươi, ta chỉ cần bạc thôi.”
“Được.”
Tào Dĩnh nở nụ cười, thầm nghĩ kế hoạch ngả bài của mình thật hoàn mỹ.
Nàng cũng càng cảm thấy Tô An Lâm thuận mắt hơn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà.
“Vậy nó ở đâu?”
“Ở nhà ta, đưa bạc cho ta, ta dẫn các ngươi đi lấy.”
Tô An Lâm nói rồi đứng dậy đi xuống lầu.
“Đi.”
Ba người Tào Dĩnh cũng nối gót theo sau.
Sau khi về đến nhà, Tô An Lâm bảo ba người họ chờ ở đó.
Hắn đi thẳng tới nhà vệ sinh, bên cạnh có một hố đất nhỏ, trên miệng hố phủ một mảng lớn phân ngựa.
Gần đây bạc trong tay hắn càng ngày càng nhiều lên, chỗ giấu bạc lúc trước đã không còn chỗ chứa.
Bởi vậy tranh thủ lúc đêm khuya, hắn đã đào một cái hố cạnh nhà xí, để cả Tàng Bảo Đồ vào trong đó.
Thấy cảnh tượng ấy, ba người Tào Dĩnh đều xanh hết cả mặt.
“Thánh nữ, chẳng trách thi trùng của chúng ta không tìm được vị trí, hóa ra là vì tên tiểu tử này chôn ở trong hố xí.”
Người đàn ông cau mày.
Ả phụ nữ bên cạnh hừ mũi gắt:
“Đây chính là Tàng Bảo Đồ mộ Hồ tiên giá trị liên thành đó, thế mà lại chôn ở nơi này, tên tiểu tử kia nghĩ thế nào vậy? Thật là kinh tởm.”
Nét mặt Tào Dĩnh cũng đầy vẻ ghê tởm:
“Đúng là thô bỉ.”
Tô An Lâm đi ra, cầm Tàng Bảo Đồ đưa cho họ:
“Này, xem thử đi.”
Ngay giây tiếp theo, Tô An Lâm đột nhiên để ý thấy có ba con trùng từ cổ Tào Dĩnh bay ra.
Thanh máu của con trùng này rất sáng.