Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 151 - Tham Gia Quân Ngũ

Chương 151 - Tham Gia Quân Ngũ


Chuyện làm hắn ngoài ý muốn là, một nữ nhân như Phí Yến Lâm lại có thân thể giống như là làm bằng sắt. Vừa mới lại đây đã giống như thôn dân nơi này thiếu tiền nàng ta, lập tức vọt đến trước mặt một thôn phụ hỏi chuyện.
"Mấy ngày nay có thi thể trôi từ thượng nguồn dòng sống xuống không?"
"Không sao?"
Nàng ta liên tục hỏi ba người, cũng chưa có thu hoạch gì.
"Đội trưởng, các huynh đệ đều đói bụng rồi, ngươi xem..."
Nam tử mặt sẹo căng da đầu đi qua.
"Ăn ăn ăn…chỉ biết ăn…ăn ít một bữa thì sẽ chết người à."
Phí Yến Lâm quay đầu là mắng, nam tử mặt sẹo há miệng thở dốc, không dám phản bác lại.
"Hừ…một đám vô dụng!"
Phí Yến Lâm quay đầu đi về một nhà nông viện.
"Đội trưởng, đi đâu vậy?"
"Không phải là muốn ăn cơm hay sao? Ăn cơm trước rồi tính."
"Nhưng nơi này không phải là khách điếm?"
"Cái chỗ rách nát như thế này thì lấy đâu ra khách điếm? Nhanh chóng đuổi theo, nếu chậm trễ thời gian, các ngươi mỗi người đều phải chịu quân côn."
"Dạ..dạ.."
Một đám người vội đi theo.
Bên trong nông viện là một nhà gia đình nhỏ có bốn người, một thôn phụ đang nấu cơm, trượng phu đang vãi thóc cho mấy con gà, hai đứa trẻ con mới đi được không bao lâu đang tập tễnh đuổi theo một con chó.
Đúng là cảnh gia đình hòa thuận ở chung.
Thôn phụ đột nhiên thấy một đám quan sai tiến vào, không khỏi hoảng sợ, cho rằng nhà mình đã phạm vào chuyện gì, vội đi ra ngoài.
"Quan gia..."
"Nấu cơm cho chúng ta, tốc độ nhanh lên!"
Phí Yến Lâm ngửi thấy mùi đồ ăn mới đến nơi này, hiện tại nàng ta đang sốt ruột muốn cứu đệ đệ, làm gì còn tâm tư đi tìm khách điếm?
Vì thế cho nên nàng ta trực tiếp đi tới đây.
"Cái này..."
Vợ chồng hai người đều ngây ngẩn cả người.
Ngay cả một đám quan sai cũng thấy chuyện này kỳ quái, có điều đội trưởng đã nói như thế rồi, nam tử mặt sẹo đi qua:
"Đi nấu cơm đi, chúng ta đến đây là có việc, đường xá xa xôi, không có chỗ để ăn uống."
"Vậy được rồi, có điều trong nhà ta không còn nhiều gạo như thế."
Phu nhân do dự một chút rồi nói.
"Không còn gạo? Không phải là chỗ đó còn gà hay sao?"
Hiện tại Phí Yến Lâm tâm phiền ý loạn, thầm phỉ nhổ đám nhà nghèo này đúng là không có ánh mắt, bọn họ tham gia quân ngũ cực khổ vì đám người này đối phó với Yêu Phong Tử, chưa cảm ơn thì thôi, ăn một chút gạo cũng bảo là không có.
Nếu đã không có, vậy ăn gà nhà ngươi đi!
"Hai người các ngươi, đi giết hết bốn con gà trong viện kia đi."
Phí Yến Lâm nhìn về hai tên quan binh đứng gần đó rồi phân phó.
"Vâng!"
Hai tên quan binh này cũng mặc kệ được hay không được, trực tiếp đi qua.
"Không thể được, gà này quý lắm."
Hai vợ chồng đều nóng nảy vội lên, cả nhà bọn họ đều dựa vào đám gà này mỗi ngày sinh trứng để ăn thêm chút, gà không có, cuộc sống càng khổ sở hơn.
Phụ nhân to gan nói:
"Gạo với đồ ăn nhà ta có thể cho các ngươi không cần bạc, nhưng mà các ngươi muốn ăn gà, phải...Phải đưa bạc."
"Đội trưởng, ngươi xem..."
Hai tên quan binh do dự.
"Sao lại không hiểu chuyện như vậy!"
Sắc mặt Phí Yến Lâm đầy vẻ chán ghét:
"Còn không phải chỉ là mấy con gà..."
"Đại nhân, chúng ta là người nghèo khổ, không so được với ngươi."
"Không được ăn gà, cái đồ nữ nhân xấu xa."
Hai đứa trẻ tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng đã nghe hiểu, lập tức chạy đến che chở cho mấy con gà.
"Nữ nhân xấu xa?"
Sắc mặt Phí Yến Lâm càng trở nên âm trầm hơn.
"Đại nhân bớt giận, trẻ con đồng ngôn vô kỵ."
Phụ nhân vội giơ tay che miệng hai đứa nhỏ lại.
"Ta đã không còn kiên nhẫn rồi, lập tức tránh ra cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Phí Yến Lâm càng ngày càng không còn kiên nhẫn. Đừng nhìn nàng ta thân ở địa vị cao, nhưng nhân duyên lại không tốt đẹp, thường ngày còn nghe thấy người khác nói xấu sau lưng mình, cho nên tính tình của nàng ta càng trở nên thô bạo hơn.
Cho nên nàng ta vẫn luôn khinh thường đám thủ hạ của mình, không có năng lực thì thôi đi, còn dám nói xấu sau lưng nàng. Nam nhân ấy à, quả nhiên là không có thứ gì tốt đẹp, ngoại trừ đệ đệ của nàng ta!
Nàng ta nhìn về phía một nhà bốn người, sau đó rút đao ra!
"Phí đội trưởng, chuyện này để ta xử lý cho."
Tô An Lâm thở dài một hơi, lấy ra mấy lượng bạc, cũng không đếm lại mà đưa cho phụ nhân kia.
"Chúng ta mua mấy con gà này."
"Cảm...Cảm ơn, ta lập tức đi làm gà."
Lúc phụ nhân thấy Phí Yến Lâm muốn rút đao ra cũng đã nghĩ chịu thua, hiện tại có bạc, nàng ta tát nhiên sẽ không nói cái gì, vội đi bận việc.
"Ai bảo ngươi xen vào chuyện của người khác?"
Phí Yến Lâm nhìn chằm chằm Tô An Lâm, ngữ khí không tốt:
"Ngươi cho rằng ta không có bạc sao?"
"Không cần thiết phải làm ầm lên vì laoij chuyện này đúng không? Tiếp theo ngươi còn muốn đi tìm người, ngươi làm chuyện này ầm ĩ lên cũng không có lợi cho việc tìm người, có phải hay không?"
Tô An Lâm nhàn nhạt nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất