Chương 152 - Điều Tra
"Hừ, về sau người không cần phải xen vào việc của người khác, bạc là ta cố ý không cho!"
Tô An Lâm nhún vai, vẫn chưa trả lời, còn về những người khác đều rụt đầu rụt cổ lại, nào dám nói thêm cái gì.
Bốn phần canh gà nhanh chóng được bưng lên, đám người ăn uống no đủ.
Phí Yến Lâm đứng dậy:
"Đi thôi!"
Cả buổi chiều tiếp theo, đám người đi dọc theo bờ sông để tìm kiếm, đáng tiếc là hồ này không nhỏ, hoàn toàn không tìm ra cái gì.
Mắt thấy trời sắp tối xuống, phó đội trưởng căng da đầu đi đến trước mặt Phí Yến Lâm:
"Đội trưởng, phía trước chỉ còn dư lại một cái thôn cuối cùng, nơi đó trước kia chúng ta đã đi đến đó điều tra một vụ án, không phải là nơi thái bình, trời sắp đen rồi, hay là đi về trước, chờ ngày mai lại đến..."
"Ta có mắt nhìn, không cần ngươi nhắc nhở."
"Cái này, chủ yếu là..."
"Lại nhiều lời vô nghĩa, ta chém ngươi!"
Phí Yến Lâm đột nhiên rút kiếm ra, một thanh trường kiếm đè ngang ở cổ nam tử mặt sẹo, làm hắn sợ tới mức không dám thở mạnh.
"Đội trưởng, ngươi đừng xúc động."
"Hừ, nhớ kỹ, ở chỗ này ta là đội trưởng!"
Phí Yến Lâm lạnh như băng nhìn chằm chằm nam tử mặt sẹo, sau đó lại thu kiếm lại:
"Một đám phế vật các ngươi, đi về trước đi, ta và Tô An Lâm ở lại nơi này đi dạo!"
…
Nghe thấy câu này, nhóm người nhìn Tô An Lâm với ánh mắt thương hại. Nhìn tình huống này, Phí đội chuẩn bị sử dụng tư hình, đây cũng là quy tắc ngầm của lính tuần tra bọn họ. Có lúc điều tra vụ án nếu gặp phải đối tượng tình nghi, bình thường họ sẽ đưa người đến nơi vắng vẻ để sử dụng tư hình. Khai hết là tốt nhất, nếu không biết điều cứ giết cho xong. Nhưng đó là với những người không có bối cảnh, dù sao Tô An Lâm cũng là người của võ quán Đại Lực. Lần này võ quán Đại Lực ra người ra tiền giúp bọn họ đối phó Yêu Phong Tử, nếu giết chết đệ tử của lão Hồng, chuyện này...Chỉ là không ai dám nói gì kể cả Mặt Thẹo. Trêu chọc Phí Yến Lâm, sau này ngày nào nàng cũng làm khó ngươi, muốn khóc cũng không có chỗ khóc. Tô An Lâm thấy hết tất cả, trong lòng cười lạnh, để lại một mình hắn hình như cũng không tệ. Mặt Thẹo trịnh trọng ôm quyền:
“Phí đội, vậy chúng ta đi về trước, ngươi cẩn thận chút, mấy ngày nay thôn làng phía trước xảy ra hai vụ án mất tích, chúng ta...”
“Nói nhảm nhiều vậy, mau cút đi.”
Phí Yến Lâm không kiên nhẫn, với thực lực của nàng dù có gặp Yêu Phong Tử cũng đủ sức chiến đấu, nàng còn cần phải lo lắng sao? Bây giờ nàng chỉ muốn thủ hạ rời đi, vậy thì có thể thả lỏng tay chân khiến Tô An Lâm biết sự lợi hại của nàng. Trên thực tế nàng cũng có thể thẳng thừng đối phó với Tô An Lâm trước mặt thủ hạ, nhưng nói đến cùng nàng vẫn không tin đám thủ hạ này. Lỡ như có người tố cáo nàng sẽ không dễ ăn nói với phía lão Hồng. Chọc cho cấp trên của nàng không vui, bãi bỏ chức vụ của nàng sẽ rất phiền phức, Phí gia của nàng hiện nay phải dựa vào nàng để phát triển lớn mạnh, không cho phép xảy ra sơ suất gì. Cho nên nàng dứt khoát để thủ hạ rời đi trước, dù sao đám phế vật đó có ở lại cũng vô ích. Mặt Thẹo lại bị mắng một câu, trong lòng cũng hơi buồn bực, không nói thêm nữa, quay đầu dẫn người rời đi. Tô An Lâm rất bình tĩnh:
“Đội trưởng Phí, chắc không phải ngươi muốn làm chuyện xấu xa với ta đấy chứ?”
“Ngươi yên tâm, ta là người cương trực công chính nổi tiếng, sao có thể làm bậy được, đúng không?”
“Thế ngươi giữ ta ở lại làm gì?”
“Phía trước chẳng phải còn một thôn cuối à, theo ta qua đó kiểm tra.”
Thôn làng phía trước từng xảy ra hai vụ mất tích, nhưng manh mối quá ít bọn họ không thể điều tra tiếp được. Chờ lát nữa qua đó nếu Tô An Lâm còn không biết điều sẽ giải quyết hắn luôn. Xong chuyện cứ bảo trong lúc điều tra thôn làng bọn họ tách ra hành động, nàng không biết Tô An Lâm đi đâu cả. Dù lão Hồng có ý kiến cũng không còn cách nào. Dù sao cũng đâu phải lần đầu làm chuyện này, nàng làm rất suôn sẻ thuận lợi.
“Thánh tử, có một đội quan binh kéo đến.”
Trong một tứ hợp viện ở thôn làng, cửa phòng mở ra, một nữ tử bước vào bẩm báo. Cách một màn lụa trắng giữa phòng, sau lớp lụa mông lung là một nam tử dung mạo thanh tú đang ngồi trên giường, bên cạnh là hai nữ tử khỏa thân ánh mắt đờ đẫn, nằm thành hình chữ đại, không nhúc nhích. Nam tử thanh tú chậm rãi đứng dậy:
“Chẳng phải mấy ngày trước đã đến kiểm tra rồi sao, đã đuổi đi rồi sao còn đến nữa?”
“Không rõ, hơn nữa mấy ngày nay tai mắt trong thành có nói, quan binh trong thành đều đang tổ chức nhân thủ đối phó Yêu Phong Tử, không nên điều tra chỗ này mới phải.”
“Bao nhiêu người đến?”
Đang nói chuyện lại có một nam tử trung niên bước vào:
“Thánh tử, không biết tại sao phần lớn đám quan binh kia đã rời đi, chỉ để lại một nam một nữ, hẳn thánh tử sẽ có hứng thú với nữ tử đó.”
“Ồ?”
Thánh tử vẫn luôn lười nhác ánh mắt bỗng sáng rỡ:
“Người khiến ta hứng thú ở nơi rách nát này không nhiều lắm.”
“Thánh tử đã từng gặp qua rồi, trưởng quân sĩ Phí Yến Lâm.”
“Nàng đến à.”
Nam tử thanh tú mỉm cười, hôm đó hắn vào thành tìm Tào Dĩnh, hắn dạo quanh một vòng, tình cờ gặp Phí Yến Lâm đang dẫn quan binh ra khỏi thành. Khi đó hắn cảm thấy nàng còn đẹp hơn Tào Dĩnh, trên người nàng có sự hung ác mà Tào Dĩnh không có, hắn thích nữ tử hung ác như vậy.
“Cũng tức là bây giờ chỉ có hai người đến?”