Chương 161 - Bị Theo Dõi
“Tô sư huynh!”
Đối diện có không ít người của võ quán ôm quyền, giọng điệu khâm phục. Khoảng thời gian này, thực lực của Tô An Lâm dần dần được công nhận. Dù Tô An Lâm có vai vế nhỏ hơn một số người ở đây, nhưng thực lực của hắn bày ra đó, không ai dám khoe mẽ.
Tô An Lâm khẽ gật đầu:
“Lát nữa cùng nhau hộ tống, chung sức một lòng, có gì cần giúp đỡ cứ việc nói với ta.”
Nói xong hắn cố ý nhìn thoáng qua người của võ quán Ngưu Đầu. Trước đây Ngưu Cường bị hắn giết chết, nghe nói người của võ quán Ngưu Đầu vẫn đang tìm kiếm, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Cũng không biết người của võ quán Ngưu Đầu nhìn thấy hắn sẽ có tâm trạng gì, liệu có cố ý chống đối hay không? May mà nhìn dáng vẻ mấy người này, mặt mày hiền lành, cũng chẳng nhắc đến chuyện của Ngưu Cường. Nghĩ cũng phải, giống như võ quán Đại Lực của bọn hắn, đừng thấy bên cạnh Vương Viêm và Liễu Minh có nhiều người đi theo, đến lúc chết chẳng ai quen biết bọn họ. Người chết như đèn tắt, quả nhiên không sai. Người của hai võ quán rất khách sáo, sau khi trò chuyện một lúc, gia chủ Phương gia là Phương Vinh mặc đồ nhung, giắt kiếm bên hông, cưỡi ngựa đến bên cạnh Tô An Lâm.
“Chư vị anh hùng của võ quán, sắp khởi hành rồi, đoạn đường này xin nhờ chư vị.”
“Phương gia chủ khách sáo rồi, võ quán Ngưu Đầu chắc chắn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ mọi người an toàn.”
Người dẫn đội của võ quán Ngưu Đầu là đại sư huynh tên Trương Hải Thanh, tên nghe khá văn nghệ nhưng thân hình cường tráng. Nổi mụn đầy mặt, Tô An Lâm vô cùng nghi ngờ tên này bị nóng trong người rất nặng.
“Phương gia chủ, chúng ta là võ quán Thanh Diệp, Phương công tử là bạn tốt của ta, chúng ta sẽ cố hết sức, xin hãy yên tâm.”
Người dẫn đội của võ quán Thanh Diệp lên tiếng, nàng là nữ tử hơn ba mươi tuổi tên Từ Quyên. Dáng người không cao chỉ khoảng một mét rưỡi, xinh xắn đáng yêu, tính tình nghiêm túc. Trình Toa Toa và Tô An Lâm cũng ôm quyền, khách sáo vài câu.
“Làm phiền rồi!”
Phương Vinh gật đầu, sau đó quay đầu phất tay:
“Xuất phát!”
Đội ngũ đông đảo xuất phát. Tô An Lâm cưỡi ngựa, vừa đi vừa dạo quanh các võ giả. Hắn muốn xem thử liệu có xuất hiện hiển thị căn cốt hay không. Đáng tiếc không có gì cả nhưng lại có hiển thị khi đến gần chiếc kiệu.
“Đan khí huyết, có thể nâng cao căn cốt.”
Tô An Lâm hiểu ra ngay, sợ rằng người ngồi bên trong chiếc kiệu màu xanh trước mặt chính là Phương Dung Nhi.
“Đáng tiếc, chắc Phương Dung Nhi sẽ không chịu bán đâu.”
Tô An Lâm lắc đầu, vứt bỏ tâm tư kia. Đang đi đột nhiên Tô An Lâm phát hiện có gì đó không ổn. Hai bên trong nhóm người, xuất hiện không ít cao thủ. Những cao thủ này ăn mặc như dân nghèo, nhìn bề ngoài không nhận ra gì cả nhưng thanh máu rất cao, phần lớn đều khoảng bảy tám mươi. Quan trọng nhất là mấy người có thanh máu cao kia, đi sau lưng bọn họ, không bao lâu lại biến mất, thay đổi y phục khác rồi tiếp tục theo sát.
“Quả nhiên có vấn đề.”
Tô An Lâm cau mày, từ lúc xuất phát đội ngũ đã bị người ta nhìn chằm chằm. Chắc chắn Phương gia biết chuyện gì đó nên mới mời nhiều cao thủ như vậy. Thúc ngựa, Tô An Lâm cưỡi ngựa đến bên cạnh Phương Sĩ Lễ.
“Phương sư đệ.”
“Ơ, Tô sư huynh có chuyện gì sao?”
“Dời bước nói chuyện một lúc.”
Thái độ Tô An Lâm lạnh nhạt, cưỡi ngựa ra phía sau. Phương Sĩ Lễ suy nghĩ một lúc rồi cũng qua theo:
“Tô sư huynh có chuyện gì cần hỏi à?”
“Có người theo dõi chúng ta.”
Tô An Lâm không nói nhảm, thẳng thừng lên tiếng.
“Cái gì!”
“Đừng quay đầu.”
Tô An Lâm lạnh lùng nói:
“Rút dây động rừng không tốt đâu.”
“Được!”
Phương Sĩ Lễ ép mình không được quay đầu nói:
“Làm sao Tô sư huynh phát hiện ra vậy?”
“Ta có cách của mình, có khoảng bảy người theo dõi chúng ta, thực lực không thấp, ta đang nghĩ theo sát chúng ta thôi đã có nhiều người như vậy, thế thì người nhìn chằm chằm đội ngũ chúng ta có phải còn nhiều hơn nữa hay không?”
“Chuyện này...”
“Ngươi nói thật cho ta biết, có phải Phương gia các ngươi chọc đến phiền phức gì rồi không? Cho nên mới mời nhiều người đến thế? Trên danh nghĩa các ngươi đề phòng Yêu Phong Tử, nhưng sợ rằng cũng muốn đối phó với người khác nhỉ?”
Phương Sĩ Lễ biến sắc. Tô sư huynh đoán đúng rồi nhưng hắn không dám nói, nói ra hắn sợ sẽ dẫn đến khủng hoảng.
“Ngươi nói thật với ta, để ta tiện ứng phó.”
Tô An Lâm nói.
“Được, người theo dõi chúng ta có lẽ là đám phản quân trốn đến đây.”
“Đám phản quân kia chẳng phải làm giặc cướp rồi sao?”
“Là giặc cướp nhưng trước đây chúng ta có chút khúc mắc với bọn chúng.”
“Khúc mắc? Sợ là không phải khúc mắc đơn giản đâu nhỉ?”
“Vì một vài nguyên nhân, người nhà ta lấy một số vàng bạc của bọn chúng.”
“Thú vị đấy, thế mà các ngươi lại từng liên hệ với đám phản quân, có điều bây giờ trở mặt rồi?”