Chương 162 - Người Mặt Sẹo
Tô An Lâm không biết nội tình là gì, hỏi đến mức này coi như hắn cũng nhận ra, Phương Sĩ Lễ không muốn nói nhiều, hẳn có liên quan đến bí mật nào đó. Phương Sĩ Lễ vội bảo:
“Tô sư huynh, những chuyện đó đã qua rồi, mong ngươi chỉ rõ những ai theo dõi chúng ta, chúng ta sẽ giải quyết.”
“Được, ngươi nghe rõ…”
Đội ngũ chậm rãi chạy ra khỏi thành. Người đến người đi dần dần thưa thớt, có điều phía sau vẫn có vài người bám theo. Chính vào lúc này, đội ngũ Phương gia đột nhiên tản ra. Một nhóm hộ vệ cưỡi ngựa, chớp mắt phóng ra phía sau.
“Giá giá giá!”
Cùng lúc này, Tô An Lâm cũng quay đầu lại, nhắm chuẩn mũi tên.
“Vù!”
Một người có thanh máu ở mức 78 phát hiện bất thường, lập tức rút đao nhưng vẫn muộn, lồng ngực hắn trúng tên, thanh máu nhanh chóng giảm xuống còn 20.
“Bị phát hiện rồi, mọi người rút trước đi.”
“Ngăn bọn chúng lại.”
Phương Vinh quát lớn, người của ba võ quán đã được Tô An Lâm âm thầm nhắc nhở, nhanh chóng ra tay, lao ra hai bên. Nhóm người chiến đấu kịch liệt với nhau nhưng vẫn để hai kẻ trốn thoát.
“Giá!”
Tô An Lâm ra roi thúc ngực đuổi theo, tuyệt đối không thể để đám người này chạy thoát, nếu không sẽ rất phiền phức. Hắn lại lần nữa nhắm chuẩn cung tiễn, vù! Một người bị trúng tên ngay cổ, ngã xuống đất, hiển nhiên không còn sống nữa. Người còn lại có thanh máu cao nhất, đạt mức 85. Tô An Lâm khởi động thân pháp ngũ thú, chiêu thứ năm khinh công chim bay. Lộp bộp…hắn đạp lên lưng ngựa bay qua đó, tư thế nhẹ nhàng linh hoạt.
“Ở lại cho ta.”
Vung nắm đấm ra, người kia cảm giác khí thế sắc bén sau lưng, khó khăn xoay người, dùng hai quyền chống đỡ.
“A...”
Hai quyền của người này tê dại, cả người ngã bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
“Nói, tại sao lại theo dõi bọn ta?”
Tô An Lâm lạnh lùng lên tiếng.
…
Mặt người này đầy sẹo, gương mặt đen nhẻm tái nhợt, hoảng sợ nhìn Tô An Lâm. Chỉ một chiêu mà hắn đã cảm giác được áp lực như núi trên người Tô An Lâm. Kinh nghiệm giết địch lấy làm tự hào của hắn ta, hoàn toàn không có đất dụng võ trước mặt hắn.
“Giá giá!”
Phương Vinh giải quyết xong những kẻ theo dõi kia cũng đuổi đến đây. Nhìn thấy Phương Vinh, người kia nhảy dựng lên, lạnh lùng nói:
“Phương Vinh, dù ta nhận thua nhưng những người khác sẽ không bỏ qua như thế, những gì các ngươi nuốt vào cũng phải ói ra thôi.”
“Các ngươi chẳng qua chỉ là đám giặc cướp, có năng lực gì nói mấy lời này với ta?”
Phương Vinh khinh thường, nhấc trường mâu trong tay, đâm thẳng qua đó.
“Vù!”
Người mặt sẹo vốn bị Tô An Lâm đánh bị thương, không kịp đề phòng, hoàn toàn không thể tránh được, bị đâm xuyên tim.
“Khốn kiếp, cũng không chịu chào hỏi trước, muốn giết cũng phải để ta giết chứ.”
Nhìn thanh máu đối phương về số không, Tô An Lâm tiếc nuối than thở, cảm giác đã bỏ lỡ mấy trăm triệu.
“Tô lão đệ quả nhiên có bản lĩnh, nếu không có ngươi chúng ta không thể giữ lại mấy kẻ này, e rằng vẫn còn đi theo chúng ta.”
Phương Vinh ôm quyền, đã giải quyết xong xuôi, bọn chúng bị người của Phương gia xử quyết, nhất thời rất nhiều đầu người. Tô An Lâm gật đầu nói:
“Bây giờ không còn ai nữa, kế tiếp hẳn không có việc gì đâu.”
“Ừm, việc không thể chậm trễ, lên đường thôi. Giá...”
Nhìn bóng lưng Phương Vinh rời đi, trong lòng Tô An Lâm than thở. Hắn biết Phương Vinh quen thuộc với nhóm người này vì Phương Vinh hoàn toàn không thèm hỏi thân phận của họ, cũng không hỏi mục đích, do hắn đã biết rất rõ ràng.
“Hầy, xem ra chuyến này phải cẩn thận một chút.”
Tô An Lâm cảm khái, hắn từng nghĩ đến sẽ trực tiếp rời đi nhưng dù sao cũng đã nhận đan khí huyết của người ta, ăn thì cũng đã ăn rồi, thẳng thừng bỏ đi không phải tính cách của hắn. Nhóm người Trình Toa Toa vẫn chưa ý thức được chuyện gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao vừa ra khỏi thành đã có người theo dõi rồi?
Mọi người lên đường, đầu của nhóm người kia bị vứt xung quanh, tùy tiện tìm một cái hố. Hành trình tiếp theo rất yên tĩnh, xung quanh ngay cả động vật cũng không nhìn thấy. Trên đoạn đường hoang vắng đều là cát vàng như sa mạc, gió lớn thổi tung đất cát khiến khóe mắt đau rát. Nơi này vì thiếu nước mà càng lúc càng bị sa mạc hóa. Tô An Lâm lo lắng, cảm thấy nơi này càng ngày càng không thích hợp để sinh sống. Mặt trời sắp lặn xuống núi, đội xe chọn nghỉ chân ở một chỗ ven sông. Địa hình nơi này rộng rãi lại có nguồn nước, là chỗ thích hợp để dựng trại tạm thời. Tô An Lâm giúp đỡ nhóm lửa, đáng tiếc vừa mới ra tay đã bị nhóm người Dương Minh và Mã Lực tranh mất.
“Sư huynh, ngươi nghỉ ngơi đi, mấy chuyện nhỏ này cứ để bọn ta làm cho.”
Dương Minh giành bảo, Mã Lực Mã Đông cười ngốc nghếch. Tô An Lâm cạn lời, cái này là hầu hạ hắn như đại gia rồi.
“Được thôi, ta nướng thịt cho mọi người.”
Phương gia rất hào phóng, mỗi một đội ngũ đều được họ phát thịt khô. Lượng nước trong thịt đã được xử lý sạch sẽ, cho nên trời có nóng đến mấy cũng không sợ thịt bị biến chất, là thực phẩm chủ yếu của võ giả khi ra ngoài, nếu nướng lên mùi vị sẽ ngon hơn.