Chương 179 - Trú Mưa
Nhưng hiện tại, sau khi hắn biết được bên ngoài càng có thứ nguy hiểm hơn, hắn lại cảm thấy trấn Hoàng Kê rất an toàn.
"Haha...Haha…"
Bỗng nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười thanh thúy dễ nghe, tiếng cười mơ hồ, Tô An Lâm nghe thấy hơi nhăn mày lại.
"Rốt cuộc là ai, đã hơn nửa đêm rồi mà còn chưa ngủ?"
Tô An Lâm đi tới cửa cẩn thận nghe. Bên ngoài tiếng mưa "tí tách" còn đang rơi, nhưng tiếng cười đột nhiên biến mất.
"Hình như là thanh âm từ sân bên cạnh, phỏng chừng là nữ tử nào đó quá sung sướng thôi."
Tô An Lâm không nghĩ nhiều, khép sách lại, đi nghỉ ngơi.
…
Thời gian đã qua ba ngày, ngày hôm nay, Tô An Lâm cũng dậy sớm như thường ngày, rời giường luyện tập.
Đêm qua trời vừa cả đêm, vẫn không có ý định dừng lại, không trung vẫn có mưa rơi như cũ, cũng may là thế mưa đã nhỏ hơn rõ ràng.
Đã nhiều ngày, thông qua thanh Bạn Tốt, hắn có thể nhìn thấy một mảnh chỗ trấn Hoàng Kê cũng đang mưa.
“Trạng thái lúc này của Tô Ngọc Ngọc: Đang luyện võ trong mưa.
Trạng thái lúc này của Hồng Vũ: Ra khỏi thành làm nhiệm vụ.”
"Nhiều ngày nay mỗi ngày sư phụ đều đi ra khỏi thành."
Tô An Lâm rất khó hiểu, thông qua động thái của Hồng Vũ, có thể thấy được tà ám ở trấn Hoàng Kê không thể khinh thường, càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
Mã Lực, Mã Đông hai huynh đệ cũng rời giường, đang luyện võ cùng với Dương Minh, nhìn thấy Tô An Lâm tỉnh dậy cũng đến chào hỏi.
"A, sư tỷ còn chưa rời giường sao?"
Tô An Lâm liếc mắt nhìn cửa phòng Trình Toa Toa vẫn còn đóng lại, hắn biết ngày bình thường Trình Toa Toa hay dậy rất sớm, mà hôm nay lại có chút khác thường.
"Tối hôm qua sư tỷ không trở về."
Dương Minh về phòng sớm nhất nói:
"Hình như hôm qua sư tỷ ngủ lại khuê phòng của Phương Dung Nhi tiểu thư."
"A, hai người các nàng ở cùng nhau à."
Tô An Lâm kinh ngạc.
"Đúng vậy, xem ra các nàng nói chuyện rất hợp."
Mã Lực cười.
"Chủ yếu là tính tình sư tỷ rất tốt."
"Sau khi luyện tập một lát, mấy người cùng đi ăn sáng.
"Đúng rồi, tốt hôm qua các ngươi có nghe thấy tiếng cười hay không?"
Tô An Lâm đột nhiên nhớ đến chuyện buổi tối mấy ngày nay, dò hỏi.
Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày hắn đều nghe thấy được tiếng cười, hai ngày hôm trước âm thanh đó rất nhanh đã biến mất, nhưng mà tối ngày hôm qua lại kéo dài rất lâu, hơn nữa khoảng cách rõ ràng rất gần với hắn, làm cho hắn có chút sởn tóc gáy.
"Tiếng cười?"
Hai huynh đệ Mã Lực Mã Đông đồng thời lắc đầu.
Dương Minh cũng lắc đầu:
"Ta nghe thấy được, lại giống như không nghe thấy được, có lẽ là ta đi ngủ sớm, cho nên tưởng là nằm mơ rồi."
Đang nói, Tô An Lâm dừng chân trước cửa một đình viện, cái đình viện này ở ngay bên cạnh chỗ họ ở, nhưng mà cửa lớn đóng chặt lại.
"Có ai ở chỗ này à?"
Hắn nhớ rõ tiếng cười truyền ra từ chỗ này.
"Chắc là không có ai đâu."
Dương Minh nói:
"Tối hôm qua ta trở về sớm, nơi đó không thắp đèn dầu."
Tô An Lâm càng cảm thấy kỳ quái, không có ai ở, nhưng mà rõ ràng có âm thanh phát ra từ chỗ này. Hắn trực tiếp đi qua muốn thử đẩy cửa ra.
"Các ngươi còn đang đứng ở đây à, đã đến phòng bếp ăn cơm chưa, nếu ăn xong rồi thì chúng ra đi mua sắm một ít đồ vật đi, qua mấy ngày nữa hết mưa chúng ta sẽ lên đường."
Lúc này Trình Toa Toa đi tới.
"Sư tỷ."
"Tô sư đệ, người đẩy cái cửa này ra làm gì?"
"À, mấy ngày hôm nay ta ngủ muộn, nghe thấy có tiếng người cười truyền ra từ bên trong này."
Tô An Lâm không định giấu giếm, ăn ngay nói thật.
"Tiếng cười..."
Trình Toa Toa kỳ quái nói:
"Nhưng mà chỗ này không có ai ở cả, lúc vừa mới đến đây ta cũng muốn ở trong này, lúc đi cùng nha hoàn Thúy Nhi đến đây mới phát hiện chỗ này quá bẩn, còn có mùi thối, cho nên mới không ở."
Nàng đang nói, cánh cửa đã bị Tô An Lâm đẩy ra.
Tô An Lâm trực tiếp ngây người, một thi thể của nữ nhân đang treo trước mặt hắn, mũi chân của nữ nhân chỉ cách đôi mắt Tô An Lâm ba ngón tay.
Khoảng cách ba ngón tay rất ngắn, nhưng cũng làm cho mọi người chịu hoảng sợ rất lớn.
"Chết...Chết người."
Dương Minh lá gan nhỏ nhất, đã ngã ngồi trên mặt đất, Mã Lực và Mã Đông cũng đồng thời lui về phía sau, vẻ mặt kinh ngạc.
Họ đều quan biết nữ nhân bị treo cổ trước mắt, đây đúng là nha hoàn Thúy Nhi của Phương gia, là một nữ tử tính cách hoạt bát rộng rãi, ngày thường đi theo hầu hạ bên cạnh Phương Dung Nhi.
Bình thường khuôn mặt nàng mập mập đầy đặn, nhìn ra được ngày thường nàng ta ăn không ít, có điều lúc này, một sợi dây thừng cũ nát thít chặt vào cổ nàng, ngũ quan của nàng bị chèn ép ra, có vẻ dữ tợn, hai mắt trợn to ra, một cái lưỡi đỏ thắm thè ra, vẫn không nhúc nhích.
Theo lực mở cửa của Tô An Lâm, thi thể bị treo hơi lung lay, đong đưa trong gió. Tuy là Tô An Lâm đã gặp qua người chết, hơn nữa còn giết chết rất nhiều người, nhưng lúc này da đầu cũng tê rần.