Chương 181 - Việc Nhỏ
"Đạo trưởng có bản lĩnh cao cường, chỗ này của chúng ta xác thật là gặp được tà ám."
Phương Vinh nói lại sự việc cho hắn ta nghe, cuối cùng nói:
"Mong rằng Lâm đạo trưởng nhìn xem, giải quyết chuyện này cho chúng ta, Phương gia ta nguyện ý dâng một ngàn lượng để báo đáp."
"Việc nhỏ, để ta tới nhìn xem trước đã."
Lâm Đức xua xua tay, bình tĩnh nói.
Hắn ta thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, tóc đã có chút hoa râm, trên lưng đeo một thanh kiếm bằng đồng thau, nhìn qua thì rất có vẻ đạo mạo. Nhưng mà Tô An Lâm nhìn hắn, lại nhăn mày lại, thanh máu của hắn ta cũng không cao.
"Lâm Đức.
Thanh máu: 21/21”
Chỉ có một chút máu như thế mà cũng là đạo nhân?
Phải biết rằng, ngày hôm ấy hắn thấy hai người Mao Tố, thanh máu của bọn họ đều rất cao, nhìn thanh máu này của hắn ta rõ rằng chỉ là người thường, hơn nữa còn là một người thường yếu đuối.
"Xem ra là kẻ lừa đảo rồi."
Tô An Lâm thở dài, theo bản năng muốn đi ra ngoài vạch trần hắn ta. Có điều hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ ra một cái ý tưởng khác.
Đến cũng đến rồi, tại sao không tường kế tựu kế, để cho người này tiến vào đình viện, xem hắn ta giải quyết con quỷ vật kia bằng cách nào. Thông qua hắn, ta cũng có thể thấy bản thể của quỷ vật!
Nghĩ ra cái ý tưởng này, Tô An Lâm mỉm cười nhìn hắn ta.
Sau đó, Phương Vinh đi phía trước dẫn đường cho Lâm Đức đến chỗ đình viện bị quỷ làm loạn kia. Dương Minh nhát gan không dám đi qua, Tô An Lâm và Mã Lực Trình Toa Toa, cũng với Trương Thanh Hải của Ngưu Đầu võ quán đi theo.
"Tên đạo sĩ này có được không vậy?"
Trương Thanh Hải có chút nghi ngờ, chủ yếu là hắn thấy Lâm Đức quá gầy, bộ dạng yếu đuối mong manh.
"Hẳn là có thể được, ngươi nhìn xem, đạo trưởng đã lấy hoàng phù ra rồi."
Mã Lực nói.
Lâm Đức đứng trước mặt bọn họ lấy ra một nắm phù, vừa đi vừa đưa cho Phương Vinh và Phương Sĩ Lễ.
"Các người là người thường, dương khí quá yếu, cứ chờ ở bên ngoài đi."
Lâm Đức nhìn về phía đám người Tô An Lâm:
"Các ngươi là võ giả đúng không?"
"Đúng thế."
"Vậy lát nữa hãy đi theo ta vào trong."
"Được."
Tô An Lâm trở lời không chút do dự.
Đám người Mã Lực có chút chần chờ, có điều Phương Sĩ Lễ lại nói sẽ thêm tiền, cho nên mấy người cũng đã đồng ý rồi. Dù sao hiện tại đang là ban ngày ban mặt, nhiều người cũng không sợ.
Lâm Đức đi tới cửa đình viện, liếc mắt xem xét một cái, nhìn sân vắng mới bước vào.
"Các ngươi đều vào đây đi, yên tâm, có ta ở đây, tà ma yêu quỷ không thể nào tới gần các ngươi được."
"Xem ra đạo trưởng đã giải quyết rất nhiều tà ám?"
Tô An Lâm đi ở bên phải hắn ta, nắm lấy đao bên hông hỏi.
"Ha ha, đó là tất nhiên rồi, nói một câu kiêu ngạo, số tà ám ta đã giết qua, còn nhiều hơn cả số gạo ngươi đã ăn nữa."
Chậc, khẩu khí này.
Tô An Lâm rất muốn nói một câu, người càng kiêu ngạo càng dễ gặp họa, đạo trưởng, ta sợ hôm nay ngươi không thể bước chân ra khỏi cửa được đâu.
Tô An Lâm cho rằng người này cũng là lừa gạt hãm hại người, đi theo tiến vào trong đình viện, nhìn quanh bốn phía.
Nơi này đã rất lâu rồi không có người vào ở, cỏ khô lá rụng đầy trên mặt đất, cây cỏ mọc bao phủ cả vách tường, không khí âm trầm khủng bố.
Bên trong, cửa phòng ngủ đang ở ra, một sợi dây thừng treo ở trên khung cửa, lung lay. Trong phòng đầy tro bụi, yên tĩnh đến quỷ dị.
Lâm Đức cũng đi vào, tròng mắt đảo loạn chuyển động.
Thật ra hắn ta chỉ là lưu dân từ nơi khác đến đây, vì đánh bạc thua hết tiền, không còn một xu dính túi. Sau khi nghe được chuyện của đạo trưởng Vân Sơn quan, hắn ta cảm thấy làm đạo trưởng có thể kiếm tiền rất dễ dàng, tùy tiện cầm hoàng phù chơi chơi, là có thể lấy mấy chục lượng thậm chí là cả trăm lượng. Vì thế cho nên hắn mua một bộ quần áo này, lại mua thêm chút hoàng phù, đi ra giả danh lừa bịp.
Hắn ta thường làm việc vào ban ngày, vì ban ngày tương đối an toàn, đến lúc đó cầm tiền chạy lấy người, cho dù là sau khi xong việc còn bị quỷ làm loạn, hắn ta cũng có thể bịa ra rất nhiều lý do để thoái thác trách nhiệm. Ví dụ như lại bị quỷ ám, hoặc là nói không xử lý sạch sẽ.
Lần này coi này là hắn ta đâm đầu vào sắt, vì là người từ bên ngoài tới, cho nên không biết chuyện đã phát sinh ở chỗ này, tưởng là chuyện bình thường cho nên mới tới đây, tính toán kiếm một số tiền lớn.
"Nơi này có chút tà tính, ta vẫn nên lừa dối vài câu rồi nhanh chóng rời đi thôi."
Trong lòng Lâm Đức thầm toan tính, hắn ta chuẩn bị lấy tiền rồi rời khỏi chỗ này ngay, dù sao thì Phương gia thoạt nhìn không dễ chọc như vậy, trong nhà lại có nhiều võ giả, loại gia thế như vậy không thể trêu vào.
"Mọi người chớ hoảng sợ, ta đã phát hiện con quỷ kia."
Lâm Đức cười lạnh:
"Yêu nghiệt to gan, xem ta thay trời hành đạo tiêu diệt ngươi đây!"
Hắn ta vọt vào trong phòng, đang định tùy tiện múa may mấy chiêu, nhưng mà hắn ta vừa mới bước vào, khung cảnh trong phòng lại giống như đột nhiên biến đổi.